THỦY HỬ - Trang 485

Võ Đại nằm, thấy Võ Đại đã mê mệt lờ đờ như người sắp chết, nàng liền giả cách ra
chiều thương xót mà khóc òa lên. Võ Đại thấy vậy, hỏi rằng:
- Làm sao mà nàng khóc?
Chị chàng lau nước mắt đáp rằng:
- Tôi trót dại bị người ta lừa dối để đến nỗi chàng phải chịu thiệt thòi như thế, thực
trong lòng hối hận vô cùng. Nay tôi tìm được một nơi thuốc hay, nhưng chỉ sợ
chàng còn nghi ngại, nên không dám đem về đưa chàng uống.
Võ Đại rên rỉ mà rằng:
- Nếu nàng cứu được cho ta khỏi thì ta không còn chấp chi những chuyện trước mà
cũng không khi nào nói với Võ Nhị. Nàng cứ lấy thuốc về đây cho ta uống.
Chị chàng nghe nói vội vàng lấy ít tiền chạy sang nhà Vương Bà ngồi, bảo Vương
Bà mua cho một liều thuốc đau bụng rồi xăm xăm đưa về cho Võ Đại xem mà nói
rằng:
- Đây thứ thuốc đau ruột, thầy thuốc dặn đến nửa đêm uống rồi lấy chăn đắp kín mít
cho toát mồ hôi ra là sáng ngày khỏi.
Võ Đại gật đầu khen rằng:
- Nếu vậy thì tốt lắm, đêm nay nàng phải tỉnh ngủ mà cho tôi uống mới được.
Bấy giờ trời đã tối mịt, chị chàng kia thắp ngọn đèn lên để đó rồi bắc nồi nước lã
lên lò rồi bỏ một cái khăn lay vào đó đun sẵn cho nóng. Đến đầu trống canh ba, chị
chàng bỏ thuốc độc vào chén rồi múc một chén nước lã lên hỏi Võ Đại lấy thuốc
đau bụng mà hòa lẫn vào đó rồi đổ cho Võ Đại uống. Võ Đại uống được một hớp
rồi bảo với vợ rằng:
- Sao thuốc này khó uống quá?
Chị chàng kia đáp rằng:
- Sao cho khỏi bệnh là hơn, cần gì khó uống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.