THỦY HỬ - Trang 662

ân cần cảm tạ mà rằng:
- Từ khi ở đất Vạn Thành, nhờ ngài cứu thoát cho khỏi nguy nan, anh em thường
vẫn nhắc đến ơn lớn của ngài, mới đây lại tiến dẫn các vị hào kiệt lên núi, thực là
làm cho vẻ vang sơn trại vô cùng, ơn ấy biết bao giờ mà lũ chúng tôi biết báo đền
cho xứng đáng.
Tống Giang đáp rằng:
- Chúng tôi sau khi từ biệt các ngài rồi giết đứa dâm phụ, phải đem thân đi đào tẩu
giang hồ, hơn một năm trời dòng dã, dạo trước đã toan lên núi để thăm hỏi các ngài,
song giữa đường tiếp được gia thư nói rằng phụ thân tạ thế, nên phải vội vàng về
ngay. Ai ngờ đó là thân phụ mong mỏi, sợ khi nhập bọn với ai, nên mới viết thư nói
dối gọi về và cũng bởi đó nên quan trên bắt được. Nhưng cũng may được nhiều
người che chở trông nom, nên cũng không có điều chi khổ sở; mà đi đầy đến đất
Giang Châu cũng là một nơi dễ chịu. Nay các ngài đã có lòng cho gọi, tôi không
đến bái yết thì không tiện, song ngặt vì kỳ hạn đến nơi, không thể nào ở lâu đây
được, nay anh em đã được gặp nhau, thế cũng là đủ, vậy xin các ngài tha lỗi cho tôi
đi.
Tiều Cái nói:
- Có điều chi mà phải vội vàng thế, xin Huynh trưởng ngồi chơi thư thả rồi sẽ hay.
Nói đoạn mời Tống Giang cùng ngồi vào ghế giữa. Tống Giang cho gọi hai tên
công sai ngồi sát ở hai bên mà không hề rời xa một bước. Tiều Cái bảo các đầu lĩnh
chào Tống Giang rồi cho ngồi dàn ra hai bên và sai tiểu đồng rót rượu. Trước hết
Tiều Cái chào Tống Giang rồi từ Quân Sư Ngô Học Cứu cho đến Bạch Thắng, đều
cất chén mời khắp lượt. Rượu được vài tuần, Tống Giang lại đứng dậy mà rằng:
- Thế này thì biết đủ tấm lòng thân ái của các ngài đối với Tống Giang, song Tống
Giang hiện đương là người có tội, không thể nào mà ở lâu được, vậy xin từ tạ để đi.
Tiều Cái cười rằng:
- Nhân huynh cần gì phải như vậy? Nếu nhân huynh không muốn giết hại hai tên
công sai thì cứ cho họ ít tiền rồi tống họ về, sau có lý thế nào cũng chỉ nói là bọn
Lương Sơn Bạc cướp mất Huynh trưởng rồi, không có kẻ nào trị tội họ mà sợ.
Tống Giang đáp rằng:
- Xin Huynh trưởng chớ nói những lời như thế? Nếu thế không phải là cứu vớt
Tống Giang mà chính là làm khổ Tống Giang đó, Tống Giang này trên có cha già
chưa từng được một ngày phụng dưỡng, có lẽ nào dám trái lời nghiêm huấn làm cho
liên lụy đến cha? Trước đây cũng vì một lúc cao hứng, toan đến đây ở cùng các
ngài, nhưng may sao trời kia xui khiến lại gặp được Thạch Dũng mà được trở về
nhà, cho đến cố hương rồi sau phụ thân nói hết đầu đuôi; bắt phải ra thú quan tư mà
chịu tội cho im các chuyện. Khi bước chân ra đi đày ở đất Giang Châu, phụ thân lại
ân cần dặn dò, không được đua theo sự khoái lạc của mình mà làm lụy đến cả cha
em nhà cửa. Nay nếu Tống Giang tôi không nghe lời đó thì là trên trái lẽ trời, dưới
trái lời cha, trọn đời làm kẻ bất hiếu bất trung, dẫu có sống nữa cũng là vô ích. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.