THỦY HỬ - Trang 67

tráng đinh vào báo rằng:
- Có hai người đến ngoài cổng, nói là Dương Xuân, Chu Vũ đến hầu.
Sử Tiến nghe nói cả mừng rằng:
- "Nếu vậy thì ta thành công rồi, hai thằng ấy có lên trời cũng không thoát được"
đoạn nhất diện sai người đánh hiệu cho dân thôn kéo đến, nhất diện sai lấy ngựa để
ra cổng trại xem sao? Đương khi sắp sửa cung ngựa thì đã thấy
Dương Xuân cùng Chu Vũ đi bộ bước vào hiên trại, quỳ xuống đất khóc sướt mướt
mà không nói gì? Sử Tiến thấy vậy quát hỏi:
- Các ngươi định làm kế sách gì ở đây?
Chu Vũ sụt sùi nói rằng:
- Thưa ngài: Ba anh em chúng tôi chỉ vì nhiều khi bị quan trên ức hiếp, bất đắc dĩ
phải đem nhau đi cướp bóc kiếm ăn. Kỳ thủy có nguyện với nhau, không cầu được
cùng một ngày sống mà chỉ cầu sao được cùng chết một ngày, tình thân ái của ba
chúng tôi không dám đâu ví với Đào Viên Tam Nghĩa, song sự tử sinh cố kết thì
cũng hơi giống như nhau. Nay em Trần Đạt chúng tôi, chỉ vì không nghe lời tôi bảo,
thuận tiện tới đây, phạm đến uy ngai, để ngài bắt được, sự ấy tự nó làm ra, đành là
tự thân phải chịu, không còn kêu thán được ai. Vì vậy chúng tôi xin đến đây để nộp
thân cho ngài, ngài nghĩ đến tình cố kết cùa chúng tôi mà cho đem nộp quan trên tất
cả, để anh em chúng tôi được cùng trông thấy nhau, tức là hạnh phúc cho chúng tôi
lắm. Chúng tôi được chết về tay một người anh hùng như ngài, không dám có một
điều chi là hối hận. Sử Tiến nghe nói, tự nghĩ một mình:
- Ừ ba thằng này nó có nghĩa khí với nhau như thế, nay nếu ta đem bắt mà giải quan
thì tất nhiên bọn hảo hán ở đời phải cười ta là người hẹp lượng, xưa nay thường nói
làm đấng anh hùng phải dung kẻ dưới, việc này có lẽ ta phải xử trí sao đây? Nghĩ
đoạn liền bảo hai người kia rằng:
- Các ngươi đi theo ta vào trong này.
Chu Vũ, Dương Xuân ung dung đi theo Sử Tiến vào đến nhà sau; rồi lại quì xuống
mà kêu xin chịu trói. Sử Tiến đôi ba phen bảo cứ đứng dậy, xong hai người nhất
định không nghe, cứ chăm chăm quì nguyên như trước. Sử Tiến thấy vậy trong lòng
rất cảm động không yên, liền sẽ bảo hai người rằng:
- Các ngươi đã có nghĩa khí đối đãi với nhau như thế, ta đây cũng không nỡ bắt làm
chi? Vậy ta muốn tha cho Trần Đạt trở về thì các ngươi nghĩ sao?
Chu Vũ nói:
- Có đâu chúng tôi lại để lụy anh hùng như thế? Thà rằng xin ngài cứ giải chúng tôi
mà lấy thưởng còn hơn.
Sử Tiến nghe nói, lại càng mủi lòng, liền kéo hai người đứng dậy rồi tha trói cho
Trần Đạt, sai người đem rượu thịt ra cho ba người cùng uống và hứa cho về.
Khi uống rượu say sưa, ba người cùng ân cần tạ ơn Sử Tiến rồi quay về trại. Tới
trại, Chu Vũ bảo hai người kia rằng:
- Nếu ta không làm cái khổ kế như vậy thì khó lòng mà cứu được tính mạng cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.