THỦY HỬ - Trang 69

được bằng này tiền, bất nhược gặp cơ hội này, ta thủ phăng của anh này, để mà chè
chén, có thú hơn không?" Nghĩ xong nhặt lấy tiền đút vào túi rồi lại cất lấy phong
thư để xem. Lý Cát cũng hơi võ vẽ được năm ba chữ, mở thư ra xem thấy trên đề:
"Chúng tôi Chu Vũ, Dương Xuân và Trần Đạt, ở Thiếu Hoa Sơn, kính thưa ông Sử
Tiến.” Còn ở dưới, liên chi hồ điệp, không hiểu là chữ nghĩa gì, trong bụng nghĩ
thầm, nói lẩm bẩm một mình: “Cái này chắc ba chú ở Thiếu Hoa Sơn lại kết giao
với Sử Tiến mà thông tin tức cho nhau đây hẳn? Ừ gã Sử Tiến, hôm nọ ta đến qua
sơn trang hắn còn giậm dọa quát tháo với ta, ai ngờ chính hắn lại thông đồng với
bọn giết người lấy của mà nạt chúng ta? Được lắm; ta cứ giữ nghề thả lưới mò trăng
mãi thì đến bao giờ cho phú quý? Âu là đương dịp quan trên đương thưởng tiền bắt
cướp, ta đem bức thư ra tố giác, họa may có cơ hội tốt thì cũng nên". Nghĩ đoạn liền
đút luôn bức thư vào túi, đi ngay lên huyện Hoa Âm để tố cáo. Khi Vương Tứ cựa
mình tỉnh dậy, mở mắt trông thấy trăng sáng lờ mờ, bốn bên toàn là cỏ cây rừng núi,
bấy giờ mới biết là mình bị chén đã quá say mà nằm ở đó, liền đứng dậy sờ đến túi
thì tiền không thấy mà giấy cũng không. Trong bụng bàng hoàng tìm khắp chung
quanh không còn tăm hơi chi cả?” Trời ơi! Không biết đứa nào tinh khôn đến thế, ai
xui cho nó đến đây mà lấy cả của mình? Ừ thì tiền nong mất chẳng cần chi, nhưng
còn bức thư kia, ngộ nhỡ ra đứa nào biết đến thì sao? Vương Tứ nghĩ vậy, vò đầu
vò tóc, tính quẩn toan quanh, chợt nghĩ ra một kế: "Nếu bây giờ ta nói thực với Sử
Đại Lang thì tất là không yên được, vậy bất nhược ta phải nói phăng là không có
thư từ gì cả là xong"
Định kế xong rồi, đi thẳng một mạch vào khoảng đầu trống canh năm về tới nhà vào
báo cho Sử Tiến biết, Sử Tiến thấy Vương Tứ về liền hỏi:
- Sao ngươi đi lâu lắm vậy?
- Dạ! Bẩm cậu, con đi vào đến đó, ba ông ấy còn lưu lại cho con uống rượu thật say,
cho nên bây giờ con mới về được.
- Có giấy má gì không?
- Bẩm không! Các ông ấy toan viết thư trả lời, nhưng sợ lỡ đi đường say rượu mà
đánh rơi mất thì khốn. Vì thế con bảo các ông ấy cứ dặn miệng thôi cũng được, vậy
các ông ấy có dặn con nói để cảm tạ Đại Lang và hẹn rằng hôm ấy thế nào cũng đến
sớm.
Sử Tiến khen rằng:
- Anh tinh lắm, nếu thế thì không phụ lòng ta tin cậy thực; nhưng đã vậy thì mai
sớm phải đi lên huyện mà sắm sửa hoa quả và các thức rượu chè sẵn cho ta.
Vương Tứ vâng lời lui ra, cách mấy hôm đến ngày Rằm tháng tám, khí trời mát mẻ,
cảnh vật em đềm, bọn Chu Vũ, Dương Xuân và Trần Đạt, giao việc trại cho bọn lâu
la coi sóc rồi đem mấy người thân tín đều dắt đoản đao thủ thân mà cùng sang Sử
thôn phó ước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.