THỦY HỬ - Trang 852

- Nương tử đánh thế nào tôi cũng phải chịu, chỉ sợ nương tử không nỡ đánh thôi.
Bấy giờ chị chàng voi xé kia đã mê mẩn tâm thần, không sao giữ nổi liền ôm lấy
nhà sư mà tảng lờ nói rằng:
- Tôi đánh thực chớ đánh bỡn à?
Sư ta thấy vậy, liền kéo đến giường nằm, đội bên hú hý với nhau rất là thoả nguyện.
Đoạn rồi sư ta bảo với chị chàng kia rằng:
- Nàng đã có lòng yêu tôi như vậy, dẫu chết cũng không lấy gì làm tiếc, song ngày
nay chẳng qua cũng chỉ được thoả lòng trong phút chốc rồi sau đây tất là kín cổng
cao tường, bao giờ cho gặp mặt mà lỡ ra có khi nguy hiểm đến thân, vậy nàng có kế
gì xin cứu cho tôi với.
- Được, cái đó không hề chi? Tôi đã nghĩ ra được một kế. Chồng tôi cứ một tháng là
có tới hai mươi ngày vào ngủ trong nhà lao, vậy tôi có đứa con đòi rất thân mật, sẽ
xin cho nó đợi ở vườn sau, hễ hôm nào chồng tôi đi vắng thì kê án thắp hương làm
hiệu, bấy giờ cứ lẳng lặng đi vào, không sợ chi cả. Nhưng chỉ e hồi canh năm mà
ngủ quên thì rất nguy hiểm, vậy xin thuê một người đầu đà đi báo sáng, đến lối cửa
sau mà đánh mõ báo sáng mà niệm Phật to lên, cho mình tỉnh dậy thì mới khỏi lộ sự
ra được.
Sư hổ mang nghe nói cả mừng mà rằng:
- Phải lắm, diệu lắm, xin nàng cứ thế mà làm, tôi đây đã có người đầu đà, tức khắc
tôi bảo đến canh gác ở đó.
- Thôi bây giờ không tiện ngồi dai, xin xuống kẻo người ta ngờ vực. những lời dặn
phải nhớ nhé.
Chị chàng nói xong liền vuốt ve lại đường tóc, sửa sang lại má phấn rồi mở cửa lầu
mà đi xuống. Khi xuống tới nơi, bảo thị nhi đánh thức Phan Công dậy để về.
Bấy giờ đám kiệu phu đã được ăn uống tử tế, cùng nhau ngồi đợi ở cả ngoài cổng
chùa. Sư hổ mang đưa chân ra đến cổng chùa rồi chị chàng kia lên kiệu mà cùng về
với Phan Công.
Khi chị chàng về rồi, sư hổ mang liền tìm một người đầu đà báo sáng, đến để nói
chuyện. Nguyên chùa đó vẫn có một người đầu đà, tên là Hồ Đạo, cứ mỗi sáng đấu
trống canh năm lại vác mõ đi khua, để báo sáng cho mọi người tỉnh dậy tụng kinh
và làm cơm.
Khi Hồ Đạo tới nơi, sư hổ mang ta rót mấy chén rượu để mời và đưa một ít tiền cho
Hồ Đạo.
Hồ Đạo đứng dậy mà nói rằng:
- Đệ tử vốn nhờ ơn sư phụ xưa nay, nào có công lao gì mà dám thụ lộc như vậy?
Sư ta cười bảo Hồ Đạo rằng:
- Ta xem ngươi là một kẻ chí thành rồi ta sẽ xuất ít tiền mà mua hộ điệp cho ngươi,
xung vào tăng ngạch, Nay hãy đưa cho ngươi một ít tiền này, để may quần áo mà
mặc, ngươi cứ cầm lấy.
Hồ Đạo mọi khi vẫn được các đồ đệ ở đó, đãi cho ăn uồng, thỉnh thoảng lại dắt đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.