Minh Hiểu Khê
Thủy tinh trong suốt.
CHƯƠNG 2
Tiết thứ hai vừa kết thúc, Hạo Tuyết đã hốt hoảng chạy vào lớp Hiểu Khê.
Cô bé lắp bắp không ra hơi: “Chị… chị và anh Lưu Băng… có sao
không?”.
Hiểu Khê đáp, mặt giả bộ lạnh lùng: “Còn thế nào nữa”.
Hạo Tuyết càng lo sợ và bắt đầu thút thít: “Chị, tại em làm hại chị… làm
sao bây giờ?”.
Hiểu Khê càng trêu già, nói lấp lửng: “Chịu, không biết nữa”.
Hạo Tuyết đau khổ nghĩ cách đền bù cho Hiểu Khê: “Hay là chị em mình đi
shopping nhé. Chị thích mua gì, em mua hết”.
Hiểu Khê lừ mắt: “Em coi thường chị quá”.
Hạo Tuyết cắn môi, biết mình phạm phải sai lầm: “Em xin lỗi, em biết
không thể so sánh anh Lưu Băng với bất cứ thứ gì”. Cô bé lúng túng giải
thích và băn khoăn: “Chị, liệu chị có bắt em tìm cho chị một anh khác
không?”.
Hiểu Khê buồn cười quá nhưng cố nín: “Em nghĩ thế nào? Em làm được
chứ?”.
Hạo Tuyết luống cuống, nhưng cũng chịu khó nhăn trán suy nghĩ: “Em
hiểu, em sẽ cố gắng. Hay là… chị đồng ý anh em đi. Mà hình như anh ấy
thích chị đấy. Đúng rồi, nếu chị mà lấy anh Hạo Nam thì tốt quá đi mất.
Anh ấy sẽ không dám quát tháo em nữa”.
Hiểu Khê không ngờ Hạo Tuyết suy nghĩ ngày càng phong phú đến vậy. Cô
bực mình mắng át đi: “Tuyết, em nghĩ gì vậy?”.
Biết Hiểu Khê không bằng lòng, Hạo Tuyết vội xuê xoa: “Biết ngay chị chê
anh trai em. Anh ấy ngốc lắm, nhưng giờ sao nhỉ?” và chợt hét to: “Hay chị
muốn…?”.
Hiểu Khê vội vàng ngăn không cho Hạo Tuyết nói tiếp, nếu không tên cô
sẽ xuất hiện trên bản tin nhà trường ngay lập tức.
Hạo Tuyết vẫn ngây thơ rên rỉ: “Khổ quá, em không ngờ một nụ hôn vô