THỦY TINH TRONG SUỐT. - Trang 141

Lưu Băng ngơ ngác: “Mắt anh ư? Sao lại giống mắt anh?”.
“À, vì nó trong vắt, đẹp như mắt anh mà”, Hiểu Khê giải thích.
Lưu Băng cười rạng rỡ, có vẻ hài lòng lắm nhưng lại trả lại sợi dây chuyền
vào tay của Hiểu Khê. “Sao thế? Anh không thích sao?”, Hiểu Khê bối rối.
Lưu Băng lắc đầu, vừa cười mủm mỉm vừa tháo sợi dây chuyền đang đeo
trên cổ xuống, chìa ra trước mặt cô.
Hiểu Khê lắc đầu, nói: “Không, không, đây là sợi dây chuyền kỷ niệm của
mẹ anh. Em không thể nhận được”.
Lưu Băng cương quyết đeo nó lên cổ Hiểu Khê rồi lùi lại, ngắm nghía:
“Đẹp, em không được tháo ra nhé!”.
Hiểu Khê sung sướng gật đầu rồi đeo chiếc dây chuyền pha lê vào cổ Lưu
Băng, dặn dò: “Thế anh phải đeo nó hằng ngày nhé, tất nhiên anh có thể
tháo nó ra khi không còn yêu em nữa”.
Lưu Băng dí ngón tay vào mũi Hiểu Khê, trách yêu: “Đồ ngốc chuyên gây
trò kia, lúc nào cũng lo sợ lung tung”.
Cả hai cùng cười phá lên, tiếng cười trong như pha lê. “May sao, đêm
Giáng sinh trôi qua cũng thật bình yên”, Hiểu Khê nghĩ thầm.

Hết chương 1

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.