tình lại gây ra nhiều chuyện lộn xộn đến vậy. Thế chị nói thật đi, chị có
thích anh Giản Triệt không?”.
Hiểu Khê càng trêu già: “Em thấy sao?”
Hạo Tuyết bắt đầu thút thít, có lẽ cô bé lo ngại Hiểu Khê thích Giản Triệt
thật. Thấy tội quá, Hiểu Khê lau nước mắt cho Hạo Tuyết, dịu dàng nói:
“Nín đi! Ai nói chị thích anh ấy nào? Có em thích Triệt thì có!”.
Hạo Tuyết ngưng khóc ngay, lại cười ngoác: “Vâng, thế chị không thích
anh ấy thật chứ?”.
Hiểu Khê gật đầu chắc nịch, bổ sung thêm: “Ai thèm thích Giản Triệt, chị
có Lưu Băng rồi”.
Chợt Hạo Tuyết la lớn: “Sao từ nãy đến giờ chị cứ giả vờ thế, làm em
tưởng thật. Chị ra sức trêu em là sao? Lần sau em không tin chị nữa”.
Hiểu Khê cười cười: “Chị có nói gì đâu, toàn em nói thôi. Chẳng qua chị
muốn em ghi nhớ để lần sau không tái phạm nữa”.
Hạo Tuyết gật đầu, mắt long lanh.
Chợt Hiểu Khê nghĩ ra: “Này, hay là em đi mời anh Triệt hôm nay tới nhà
em nhé. Chúng ta phải giải quyết những chuyện rắc rối này”.
“Vâng, em đi ngay”, Hạo Tuyết reo lên.
Mấy hôm nay Hiểu Khê thấy rất vui vẻ. Theo kế hoạch của cô và Hạo
Tuyết, tối hôm đó, Hiểu Khê và Lưu Băng đã gặp Giản Triệt tại nhà bác
Đông. Lưu Băng đã xin lỗi Giản Triệt, mọi người đều vui mừng, nhưng ai
tinh ý vẫn thấy cả Lưu Băng và Giản Triệt vẫn còn chút ngượng ngùng.
Trưa nay trời rất đẹp, nắng vàng rải nhẹ. Hiểu Khê đang vui vẻ rảo bước về
nhà, bụng định nấu vài món ăn ngon cho Lưu Băng. Đột nhiên cô thấy một
luồng gió lạ, tiếp đến là một nhóm người chạy ngược lại, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Chắc hẳn có chuyện gì không hay xảy ra rồi. Ngay sau đó, có hai nhóm lưu
manh, tất cả khoảng hơn ba mươi người, vung dao rượt đuổi nhau, trông
chúng thật hung hăng, cố gắng đánh vào vòng giữa để bắt bằng được một
người đàn ông trung niên mà nhóm kia đang ra sức bảo vệ.
Hiểu Khê dừng lại quan sát, nhóm bị đánh có vẻ ít người hơn nhóm kia rất
nhiều, xem ra họ khó bảo vệ được người đàn ông kia. Vốn không thích dây
dưa với những phần tử xã hội đen như vậy, cô vừa định bỏ đi thì nghe thấy