lại chính là kẻ ăn mày, xấu xí, được cô gái tốt bụng kia mang về nuôi”.
Những móng tay của Phong phu nhân bấm lên tay Hiểu Khê đau nhói, bà
vẫn kể, toàn thân run lẩy bẩy: “Cô gái đã quá tốt, cưu mang, chăm sóc cô
ta, giữ lại trong nhà, đối xử như em gái, tâm sự, tin tưởng như một người
bạn tốt. Thế mà… cô ta dám lừa lúc cô gái không để ý, đã quyến rũ chồng
cô gái. Đến lúc cô phát hiện được, tất cả đã quá muộn, cô ta đã có bầu. Con
đàn bà đáng sợ đó còn không biết liêm sỉ, dám ngạo mạn nói sắp chiếm chỗ
của cô gái, giật chồng cô gái, cười chế nhạo cô”.
Hiểu Khê kinh ngạc: “Vậy sao? Tiếp sau như thế nào, bác mau kể đi”.
Phong phu nhân cười phá lên: “Con đàn bà khốn nạn đó làm sao đạt được ý
nguyện. Một gã đàn ông chỉ coi trọng địa vị làm sao có thể để lý lịch bị vết
nhơ? Hắn không chịu những đòi hỏi vô lý đó. Thế là cô ta đi khắp nơi kiện
cáo ầm lên. Kết cục gã đàn ông nọ vì một phút hoan lạc đã mất luôn cái ghế
hắn hằng mơ ước. Hắn rất uất ức nên kiên quyết bỏ mặc con đàn bà phản
trắc nọ. Thế là vừa không được tình vừa không được tiền, cô ta chán nản bỏ
đi, vứt lại đứa con mới sinh”.
Minh Hiểu Khê trầm ngâm hồi lâu, chợt cô ngẩng lên, thấy mặt Phong phu
nhân đỏ rực như sắp ngất.
oOo
Cổng nhà họ Phong.
Trước khi ra khỏi cổng, bác sĩ dặn dò: “Thần kinh Phong phu nhân rất yếu,
đang bị suy nhược trầm trọng. Sau này anh cố gắng đừng để bà bị kích
động”.
Giản Triệt cung kính đáp: “Cám ơn bác sĩ. Bác sĩ vất vả quá!”.
Hiểu Khê rón rén theo Giản Triệt lên lầu thăm Phong phu nhân. Khi vào
phòng ngủ, họ thấy bà đang nằm trên giường, đã bình tĩnh lại. Phong phu
nhân mỉm cười, vẫy Hiểu Khê lại. Cô rón rén đến bên giường, hỏi: “Bác
thấy đỡ chưa ạ?”.
Phong phu nhân nhìn cô, thăm dò: “Bác có làm cháu sợ không?... Câu