cách! Đâu cần cô lo…”. Chợt cô ngạc nhiên nhận ra: “Sao cô biết tôi làm
công?... A, thì ra cô đã nhận ra tôi…”.
Thiên Phụng mỉm cười: “Sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều”.
Hai ngày sau, khi vào phòng Kế hoạch, gặp Dương Thiên Phụng ở đó,
Minh Hiểu Khê mới hiểu cô ta nói vậy có ý gì. Đại Sâm, thư ký phòng nói
nhỏ với cô: “Em có biết cô ta là ai không?”.
Hiểu Khê ra vẻ ngơ ngác. Nhờ Tiểu Tuyền dạy dỗ, cô hiểu rằng mình phải
ra vẻ không biết gì khi người ta sắp nói với bạn điều gì bí mật. Như vậy
mới là tôn trọng họ. “Cô ta là người sắp thừa kế tập đoàn Thiên Dương!”,
chị Sâm nói nhỏ.
“Thế ạ?”, Hiểu Khê giả bộ kinh ngạc.
“Em biết cô ta đến đây là gì không?”.
Hiểu Khê lắc đầu. Chị Sâm đắc thắng nói. “Trên danh nghĩa là để giám sát
các hạng mục của tập đoàn Thiên Dương, kỳ thực lại là…”.
Hiểu Khê nói: “Là sao? Chị mau nói đi”.
Chị Sâm thì thào, giọng rất quan trọng: “Thật ra là do chủ tịch Đông đã
“chấm” cô ta làm con dâu, nên mới bố trí cô ta đến đây đấy. Nghe nói con
trai của chủ tịch cũng sắp đến đây làm việc. Không chừng họ còn làm cùng
văn phòng với nhau nữa đó! Chiêu này của chủ tịch thật là tuyệt, khiến cho
đôi trẻ có điều kiện tiếp xúc, phát sinh tình cảm. Nếu họ chịu lấy nhau thì
tập đoàn Đông Thị và Thiên Dương sẽ kết hợp chặt chẽ với nhau và sẽ có
thế lực to lớn tới mức có thể chinh phục cả thế giới”.
Hiểu Khê ngước nhìn vẻ mặt sùng bái của chị Sâm, tấm tắc khen: “Trời ơi,
chị thật là lợi hại, biết rõ mọi chuyện như lòng bàn tay”.
Chị Sâm thích thú nói: “Làm gì có, sau này nếu có tin tức gì mới, chị sẽ kể
cho em nghe”.
Hiểu Khê kinh ngạc. Dù đã biết chủ tịch Đông và chủ tịch Dương muốn
gán ghép Hạo Nam với Thiên Phụng nhưng không ngờ họ xúc tiến nhanh
như vậy. Nhưng thôi, đó là việc của họ, mình nghĩ làm gì cho mệt nhỉ. Hiểu
Khê bưng đồ uống vào phòng cho Dương Thiên Phụng, nhẹ nhàng đặt ly
trà sữa lên bàn làm việc: “Cô Dương, đồ uống của cô”.
Thiên Phụng với tay ra, uống một ngụm, ngạc nhiên hỏi: “Lại trà sữa à?