Tôi có nói với cô rằng tôi thích uống trà sữa đâu? Sao lần nào cũng là loại
này?”.
Hiểu Khê cười đáp: “Chẳng phải cô thích loại trà này sao? Trước đây khi
đến công ty, tôi từng thấy cô nhìn ly trà sữa rất thích thú nên đoán vậy. Hy
vọng tôi đoán không sai”.
Thiên Phụng lúng túng hỏi: “Trà này do cô pha đấy à? Nếu mở tiệm, chắc
đông khách lắm”.
Hiểu Khê cầm khay lên, nghiêng mình nói: “Cám ơn cô Dương quá khen.
Tôi không quấy rầy cô nữa. Có việc gì, cô cứ gọi nhé!”.
Thiên Phụng mở ví lấy tiền và đưa lại cho Hiểu Khê: “Trả cô số nợ lần
trước”.
Hiểu Khê nhìn tờ tiền, cười rất tươi, “Cô Dương đưa nhiều quá rồi. Để tôi
thối lại cho”, rồi lấy tiền lẻ trả lại trên bàn làm việc.
Thiên Phụng tò mò nhìn Hiểu Khê, hỏi: “Nghe nói cô có biệt hiệu là ‘Hiểu
Khê thần kỳ’”.
Hiểu Khê kiêu hãnh gật đầu.
Thiên Phụng nói tiếp: “Đã là thần kỳ thì dù việc nhiều đến đâu cũng làm
được đúng không?”.
Hiểu Khê biết mình mắc lỡm liền kêu lên: “Ơ ơ, cái này thì…”.
Song Thiên Phụng không để cô nói nhiều, ấn ngay một tập hồ sơ thật dày
vào tay cô và dặn: “Trong đây có những đoạn quan trọng tôi gạch bút đỏ.
Phiền cô đánh lại giùm tôi tất cả những chỗ đó vào trước sáng mai”.
Cái gì? Hiểu Khê hốt hoảng kêu lên: “Tôi… tôi chỉ là tạp vụ pha trà, đánh
văn bản là việc của thư ký. Hơn nữa tôi đánh máy chậm lắm!”.
Thiên Phung nhướn mày, hỏi: “Thư ký bận lắm, tôi lại gấp. Lúc nãy cô nói
nếu cần gì cứ gọi cô mà. Sao, không giúp tôi được sao? Thế mà gọi là Hiểu
Khê thần kỳ.”
Mười một giờ đêm, Hiểu Khê mới về đến nhà trọ, người mỏi nhừ, nằm lăn
ra ghế. Lưu Băng lo lắng: “Sao em về muộn thế? Nhiều việc lắm sao?”.
Hiểu Khê nhăn nhó bóp tay, nói: “Cô Dương bảo em đánh máy một số hồ
sơ. Em đánh chậm nên về muộn. Anh ăn gì chưa?”.
Lưu Băng lắc đầu.