THỦY TINH TRONG SUỐT. - Trang 147

khỏi Liệt Viêm Đường, em biết làm gì? Cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa
nữa!”.
Triệt than: “Trời ơi, Đồng, em…!” và băng bó vết thương cho cô. Hiểu Khê
lóng ngóng đứng bên cạnh xuýt xoa. Bàn tay Giản Triệt thật khéo léo, anh
băng vết thương rất khẽ khàng, gắng gượng để cô không chút đau đớn.
Đồng rõ ràng rất cảm động nhưng gắng kiềm chế tình cảm. Cô chỉ lặng lẽ
quan sát Giản Triệt.
Băng bó xong, Giản Triệt nhìn Đồng, rồi quay sang Hiểu Khê: “Tạm xong,
bây giờ Hiểu Khê đưa Đồng vào phòng kiểm tra còn các vết thương khác
trên người không”.
Đồng phản đối yếu ớt: “Thôi, không cần đâu”. Nhưng Hiểu Khê nào có
chịu. Cô đẩy bằng được Đồng vào phòng.

oOo

Trời ơi, một vết thương sâu hoắm trên lưng Đồng. Thảo nào cô ra lắm máu
như vậy. Hiểu Khê xót xa, vừa lau vết thương vừa hỏi: “Ai đánh cậu ra
nông nỗi này? Sao nặng tay thế?”.
Đồng bật cười: “Cái tay Bươm bướm nhỏ đấy. Đó là cao thủ giỏi nhất của
Thiết Đại Kỳ”.
Hiểu Khê hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Đồng. Cô la lên: “Sao cơ? Bươm
bướm nhỏ là người của Thiết Đại Kỳ? Vậy té ra người của Thiết Đại Kỳ
tấn công cậu? Thế… thế người đàn ông mà chúng muốn sát hại là…?”.
Đồng cắt ngang: “Mục Anh Hùng – bố của Mục Lưu Băng”.
Hiểu Khê thắc mắc: “Lạ thật, tại sao Mục Anh Hùng và Thiết Đại Kỳ lại
thù oán tới mức như vậy? Chả phải Thiết Đại Kỳ muốn gả con gái mình
cho Lưu Băng sao?”
Đồng im lặng không đáp.
Hiểu Khê níu tay áo cô, năn nỉ: “Đồng, cậu có biết gì không? Nói cho mình
biết đi! Hay là liên quan tới chuyện của mình và Lưu Băng? Nói đi, từ
trước đến giờ, mình vẫn coi cậu là người bạn tốt”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.