THỦY TINH TRONG SUỐT. - Trang 184

gây nguy hiểm cho người đang nằm trên giường bệnh kia, đạn sẽ được bắn
ra không một chút thương xót. Nhưng mà…
Cảnh sát tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Chỉ thấy tên sát thủ người quấn đầy băng trắng kia từ từ đưa tay không tấc
sắt lên đầu, đôi mắt của anh ta xuyên qua các dải băng y tế nhìn chằm chằm
vào khuôn mặt xanh xao, phờ phạc của Lưu Băng trên giường bệnh.
“Anh là ai? Anh muốn làm gì?”, cảnh sát hô to.
Một trong những cô y tá vừa chạy đuổi theo trả lời thay: “Đây là bệnh nhân
bị thương trong vụ nổ khí gas được xe cấp cứu đưa đến ạ!”
“Vụ nổ khí gas?”, mắt Lưu Băng nhìn thẳng vào người đang quấn băng
trắng kia, bất thần anh ta giật hết các ống các dây xung quanh mình, nhảy
xuống giường bệnh lao đến bên tên sát thủ: “Em bị thương rồi sao?”. Do
sức anh ta còn quá yếu, mới đi được hai bước đã thấy toàn thân bủn rủn,
ngã nhào xuống đất…
Tên sát thủ vội vàng lao về phía trước, hai tay đỡ lấy người bệnh…
“Nguy hiểm quá!”. Cảnh sát định bấm cò, làm nhiệm vụ của mình.
Đồng đang đứng gần đó chợt ngăn cản: “Đừng bắn. Cô ấy là người yêu của
thiếu gia nhà chúng tôi”.
“Sao?”, cảnh sát ngạc nhiên đến nỗi suýt rơi súng xuống đất. Trên đời này
làm gì có cô gái nào dùng phương pháp như thế để vào thăm người yêu
chứ?
“Cô Đồng, cô không gạt chúng tôi đấy chứ? Nếu lỡ để xảy ra chuyện gì,
trách nhiệm của chúng tôi sẽ lớn lắm!”, một cảnh sát nghi ngờ hỏi.
Đồng mỉm cười nói: “Mọi người cứ nhìn đi”. Quả thật, cảnh sát nhìn thấy
Lưu Băng và tên sát thủ đó từ nãy giờ vẫn ôm nhau thắm thiết. Lưu Băng
nhắm nghiền mắt, đôi tay ôm lấy tên sát thủ. Dù anh đang bị trọng thương,
khuôn mặt xanh xao nhưng đang ngời hạnh phúc.
Đồng ra hiệu cho cảnh sát và người của Liệt Viêm Đường rời khỏi phòng
bệnh, để cho Mục thiếu gia và sát thủ được ở lại với nhau…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.