cũng phải lặng người nhìn nó. Hiểu Khê tiếp tục vặn vẹo: “Vì thế nên anh
biết đêm qua em không về nhà?”.
Nụ cười trên gương mặt Lưu Băng lại tắt: “Đúng thế”.
Cô bình tĩnh hỏi anh: “Vậy anh đoán tại sao em không về nhà?”.
Lưu Băng đau khổ, cười méo xệch: “Anh nghĩ… Mà khi đó anh không dám
nghĩ gì cả, chỉ thấy đau khổ đến phát điên. Anh không chịu đựng nổi khi
biết chuyện đêm em không về nhà, sáng mới trở về từ chỗ Giản Triệt. Đồng
và mọi người đã can ngăn, nhưng anh vẫn chạy đến trường tìm em, định
bụng hỏi em tại sao lại làm như thế… Không ngờ, trên đường đụng phải
người của Hải Hưng Bang…”.
Hiểu Khê cắn mạnh vào tay của Lưu Băng: “Vì thế mà anh bị thương ư?”,
cô hỏi, “Thật đáng đời! Anh thật ngốc. Anh coi thường em và anh Giản
Triệt quá. Em là dạng người thế nào, anh phải hiểu rõ chứ?”.
Lưu Băng buồn bã thú nhận: “Khi đó anh không còn đủ tỉnh táo để suy
nghĩ nữa. Cơn ghen mù quáng đã giết chết anh”.
Hiểu Khê thấy mu bàn tay của Lưu Băng mà cô vừa cắn đã bắt đầu thâm
tím, liền cuống cả lên, ra sức day nơi đó: “Anh có đau không? Tại em cả,
sao lại cắn anh mạnh thế nhỉ?...”.
Lưu Băng dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc cô: “Chỉ cần em ở cạnh anh, chuyện
gì anh cũng chấp nhận được”.
Một hồi lâu Hiểu Khê mới sực nhớ ra còn chưa hỏi một chuyện quan trọng.
Cô hỏi gấp gáp: “Anh bị thương ở đâu vậy?”.
Lưu Băng vẫn mải mê vuốt ve mái tóc cô, đáp không có gì nghiêm trọng:
“Ngoài những vết thương ngoài da, bụng chỉ bị trúng một phát đạn thôi”.
Hiểu Khê rùng mình: “Sao? Anh bị trúng đạn à? Để em xem nào. Có đau
lắm không?...”.
Lưu Băng ngăn lại: “Không cần đâu, vết thương đã được băng rồi. Em
không thấy mọi việc giờ đã ổn hết sao? Vả lại có cởi băng ra, em cũng
không nhìn thấy được”.
Hiểu Khê không thèm nghe lời, cứ lật áo lên, để thấy được phần bụng đã
băng bó. Chắc hẳn viên đạn đã được gắp bỏ, nhưng trên dải băng trắng vẫn
còn in những vết máu hồng tươi. Hiểu Khê lo lắng nói: “Anh đang bị chảy