THỦY TINH TRONG SUỐT. - Trang 190

máu, để em đi gọi bác sĩ nhé!”.
Lưu Băng can ngay: “Không cần đâu. Chỉ là vết thương xoàng, không sao.
Đừng gọi bác sĩ, anh chỉ muốn được ở bên cạnh em thôi”.
“Nhưng… vết thương của anh…”, Hiểu Khê xót xa nhìn vết thương. Một
cơn sóng cảm xúc tràn đến, cô cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên vùng bị
thương. Chỗ da đó thật lạnh, cô muốn dùng đôi môi mình sưởi ấm cho
nó…
Lưu Băng bị đau, khẽ ngửa cổ ra sau, buột miệng kêu: “Ối! Chết mất”.
Hiểu Khê cuống cả lên, rối rít hỏi “Em làm anh đau phải không? Lưu Băng,
anh có sao không?”.
Lưu Băng hơi ngượng, mặt anh đỏ dừ, cứ cúi xuống nhìn mãi cái bụng của
mình. Mãi một lúc sau, Lưu Băng mới kéo tay Hiểu Khê lại, nâng cằm cô
lên và nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt anh đã nói lên một nửa ý nguyện của
mình: “Hôn anh đi!”.
Hiểu Khê bất ngờ: “Sao kia?”.
Đôi môi cô chỉ còn cách đôi môi anh một chút xíu thôi.
Lưu Băng lặp lại mệnh lệnh lần nữa: “Hôn anh đi, Hiểu Khê!”.
Cổ họng Hiểu Khê khô ran, nhịp tim đập mạnh, nhanh đến nỗi cô cảm thấy
đầu mình xoay vòng như muốn ngất đi…
“Hôn anh đi nào!”, Lưu Băng lặp lại lần thứ ba.
Đôi môi của hai người chỉ còn cách nhau một tí tẹo… Khát vọng tình yêu
đã chiến thắng được sự ngại ngùng và xấu hổ trong Hiểu Khê. Cô cúi đầu
xuống, đặt môi mình lên môi của Lưu Băng…

oOo

Hiểu Khê chạm tay vào chiếc bình thủy, vẫn còn nóng. Cô mãn nguyện
mỉm cười. Tiểu Tuyền tò mò hỏi: “Này, cậu đang cười gì thế? Cậu đựng gì
trong đó thế? Sao cứ một lát lại chạm tay vào, tất cả bảy lần rồi đấy. Để tới
xem thử nào!”.
Nhân lúc Hiểu Khê không chú ý, Tiểu Tuyền vặn ngay nắp chiếc bình thủy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.