ra… Một làn hương ngào ngạt tỏa ra, thơm điếc mũi. Tất cả sinh viên trong
lớp đều khịt mũi, ra sức hít lấy hít để mùi thơm khiến mọi người phải thèm
muốn đó. Hiểu Khê vội chộp lấy chiếc bình thủy, đậy nắp thật kín. Rồi cô
lại phải mất thêm mười phút nữa mới đuổi được hết những ánh mắt tò mò
từ bốn phía bằng vẻ giận dỗi của mình. Tiểu Tuyền không hề ngại Hiểu
Khê, tiếp tục nói: “Sao tự nhiên tớ thấy đói bụng quá…”.
Hiểu Khê tự bẻ ngón tay kêu răng rắc, giọng rất đe dọa: “Có cần tớ giúp
cậu chuyển để tài để nói không?”. Cô nghĩ thầm, hừ, đừng mong đụng vào
chiếc bình thủy đó. Đó là chén canh gà mà cô phải nấu liên tục suốt ba
tiếng đồng hồ dưới sự hướng dẫn của Giản Triệt. Đến cô còn không dám
mím môi nếm thử, dù chỉ chút xíu.
Tiểu Tuyền sợ quá, rụt cổ lại: “Thôi thôi, có đói tớ cũng không uống canh
của cậu nữa. Tình bằng hữu sâu nặng của chúng ta lẽ nào lại tan tành chỉ vì
một chén canh?”
Hiểu Khê gật đầu cười. Chỉ cần đừng đụng vào chiếc bình thủy đó, Tiểu
Tuyền đòi cô chuyện gì cũng được.
“Nhưng”, Tiểu Tuyền vẫn không biết điều, tính hiếu kỳ luôn dày vò cô ta,
“bù lại, cậu kể cho tớ nghe chuyện tình của cậu nhé!”.
Hiểu Khê cau mặt quay đi: “Không rảnh nói chuyện với cậu. Tớ đang bận,
đi đây”.
“Chào chị Hiểu Khê!”
“Chào chị Hiểu Khê!”
“Chào chị Hiểu Khê!”
……..
Từ lúc bước vào nhà họ Mục, Hiểu Khê cứ phải liên tục mỉm cười và gật
đầu chào lại đám vệ sĩ của Liệt Viêm Đường. Cô cười thường trực đến nỗi
sợi dây thần kinh trên mặt cô như tê đi. Từ khi Lưu Băng được xuất viện về
nhà, cô luôn tới đây. Không hiểu là do cô vốn dĩ là người dễ mến, hay do
câu chuyện dũng cảm chiến đấu với Thiết Đại Kì đã được thậm xưng lên
quá nhiều, mà mỗi lần người của Liệt Viêm Đường nhìn thấy cô, ai ai cũng
nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ, khiến cô thấy rất xấu hổ.
Thật khó khăn mới đến được căn phòng thờ tổ truyền thống, Hiểu Khê thở