ngượng, cô lắp bắp: “Hay anh tự thay băng được không?”.
“Không được”, anh đáp, giọng rõ ràng là đang trêu cô.
Không còn cách nào khác, Hiểu Khê đành phải với tay kéo quần của anh
xuống một chút, đủ để thấy vết thương. Cô than vãn: “Bị thương ở đâu
không biết, sao lại để bị thương ở bụng thế không biết!”.
Lưu Băng vốn chỉ định trêu Hiểu Khê, nhưng những ngón tay thanh mảnh
của cô đưa đi đưa lại trên bụng anh, khiến anh rất xúc động. Hơi thở của
Lưu Băng gấp gáp hơn.
Mặt Hiểu Khê vẫn đỏ như gấc. Cô băng bó vết thương với tốc độ nhanh
nhất. Vừa xong việc, cô thở phào nhe nhõm. Than ôi, đi đánh nhau với bảy
tám tên con trai còn dễ hơn là xử lý một vết thương như thế. Lưu Băng kéo
Hiểu Khê xuống giường, rồi bắt đầu hôn cô. Những nụ hôn của anh dồn
dập như mưa bão, phủ lên chân mày, mũi, má, môi, tai, cổ của cô. Hiểu
Khê cố gắng để giữ mình luôn tỉnh táo.
Hiểu Khê cố gắng đẩy anh ra, cho đến khi anh phải hét lên một tiếng đau,
cô mới nhớ ra rằng trên người anh đang có một vết thương, không thể chịu
đựng được sự phản kháng của cô. Trong khoảnh khắc do dự đó, những suy
nghĩ cuối cùng của cô đã bị nụ hôn mãnh liệt của anh làm cho tan biến. Lưu
Băng cứ hôn, cứ hôn. Càng hôn, anh càng khó khống chế bản thân, đôi môi
anh bắt đầu lướt xuống phía dưới cổ của cô…
Chống lên trên giường, anh thở dốc hỏi: “Được không em? Anh có thể
không em?”.
Hiểu Khê vẫn đang ngây ngất giữa rừng hôn, vẫn đang trong mơ, hỏi ngược
lại: “Cái gì cơ…?”.
Tay của Lưu Băng dịu dàng như cánh hoa, nhẹ nhàng đặt lên đôi ngực nhỏ
nhắn tròn trịa của cô…
“Không được!”, Hiểu Khê quát to rồi giận dữ đẩy anh ra.
Lưu Băng gượng gạo nói: “Anh xin lỗi…”
Hiểu Khê ngồi dậy, nhìn Lưu Băng. Đôi mắt anh rất lúng túng. Trên trán
anh lấm tấm mồ hôi. Khuôn mặt anh đỏ hồng. Hiểu Khê chớp mắt nhìn
anh: “Anh không vui, phải không? Những cặp trai gái khác chỉ mới quen
nhau nửa tháng đã có thể thế này thế nọ, còn em quen anh đã quá lâu rồi