vào xem!”. Nhanh như cắt, Hạo Tuyết rượt theo.
“Tiểu Tuyết. Em đừng…”, Giản Triệt muốn ngăn cô bé lại, nhưng không
kịp nữa.
Tiếng thán phục của Hạo Tuyết vang lên từ trong phòng: “Chao ôi! Nhiều
tranh vẽ quá! Đẹp quá! Chị Hiểu Khê ơi, mau vào đây”.
Hiểu Khê không tránh khỏi hiếu kỳ cũng đứng dậy vào phòng.
Phòng tranh của anh không lớn lắm, nhưng trên tường được treo kín tranh,
dưới đất cũng đầy tranh. Điều gây chú ý nhất trong gian phòng là cái giá vẽ
được để ngay trung tâm, trên giá được phủ một miếng vải, làm cho bức
tranh được giấu bên trong thêm phần bí hiểm.
Hiểu Khê ép mình không được chú ý vào cái giá vẽ đó. Đôi mắt cô chuyển
hướng lên những bức tranh hoàn chỉnh đang được treo trên tường. Những
gì Giản Triệt vẽ đều là phong cảnh, rất đẹp, rất thanh bình. Những phong
cảnh anh vẽ đẹp đến nỗi chẳng hề giống cảnh của nhân gian, mà y hệt thiên
đường, khiến người xem phải khao khát, thèm muốn được đặt chân đến…
Nhìn ngắm một hồi, cô bắt đầu chú ý đến tranh ở dưới đất. Những tác phẩm
vẫn là phong cảnh, vẫn đẹp, vẫn ẩn chứa nhiều thi vị làm người xem phải
cảm thán. Trong các bức tranh đó có ẩn nấp một chút gì ưu tư, nhẹ nhàng
như những cánh hoa tuyết, nhưng thổi mãi vẫn không đi. Chúng lạnh lùng
ở lại, như muốn hòa tan vào tranh vẽ. Hòa tan rôi lại để lại một chút cô đơn
không thành hình, thành dáng.
Hiểu Khê bất giác lo sợ, không dám nhìn nữa. Đôi mắt cô vừa ngước lên đã
chạm phải luồng mắt của Giản Triệt. Anh đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt
đượm nét cô đơn, y hệt nỗi cô đơn trong các bức tranh. Tim Hiểu Khê bỗng
đập mạnh, cô thì thầm: “Anh Giản Triệt…”
Giản Triệt vẫn đứng bất động, nhưng rồi nhanh chóng khuấy động lại
không gian bằng nụ cười của mình. Nụ cười vẫn ấm áp, làm Hiểu Khê nghi
ngờ cảm nhận của cô từ các bức tranh ban nãy là nhầm tưởng.
“Anh Giản Triệt!”, Hạo Tuyết bắt đầu lên tiếng: “Tranh của anh, bức nào
cũng thích cả. Sao anh có thể vẽ được đẹp như thế nhỉ?”
Giản Triệt cười mỉm: “Chỉ là rảnh rỗi nguệch ngoạc vài đường cho vui
thôi”.