không gặp mặt nhỉ?”
Giản Triệt vỗ vai Lưu Băng: “Xem hôm nào chúng ta gọi Hạo Nam cùng ra
để trò chuyện với nhau đi”. Lưu Băng gật đầu.
Người đến tham quan triển lãm tranh của Giản Triệt mỗi lúc một đông hơn.
Giản Triệt lại bị đám người vây xung quanh. Hiểu Khê đi theo sau Lưu
Băng và đám người của anh. Hạo Tuyết chạy đuổi lên nói nhỏ với cô: “Chị
Hiểu Khê, em thấy anh Lưu Băng dạo này khác xưa quá. Anh ấy là lạ làm
sao, đáng sợ làm sao. Em chẳng dám nói chuyện với anh ấy đâu”.
Hiểu Khê bần thần một lúc, nhìn Lưu Băng. Anh mặc một bồ đồ màu trắng,
trông đẹp như một bức điêu khắc bằng đá. Nhưng anh lại quá lạnh lùng,
quá âm u. Giữa dòng người qua lại, anh rõ ràng bị tách biệt bởi nét kỳ lạ và
cô đơn của mình. Hiểu Khê bỗng thấy thương hại và không nỡ nhìn thấy
anh như thế. Cô bước nhanh chân để đứng cạnh Lưu Băng.
“Em không biết hôm nay anh cũng đến”, Hiểu Khê nói, “Nếu biết, em đã
đến đây cùng anh rồi.”.
“Không sao, em không cần giải thích đâu”. Lưu Băng nắm lấy tay cô, rồi
nhìn các bức tranh trên tường, nói khẽ: “Tranh cậu ấy vẽ đẹp quá phải
không?”.
Hiểu Khê gật đầu: “Tranh của anh Giản Triệt rất đẹp, chỉ có điều…”.
“Sao cơ?”, Lưu Băng thắc mắc.
“Anh không phải đến đây xem tranh phải không? Tâm trí anh không đặt ở
nơi này”, Hiểu Khê nhíu mày, “Anh Lưu Băng, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Có nghiêm trọng lắm không?”.
Lưu Băng xiết chặt tay cô hơn. Từ bàn tay anh toát lên một làn hơi ấm lạ
kỳ: “Kiên nhẫn một chút, em sẽ biết ngay thôi”. Ánh mắt Lưu Băng vụt
nóng nảy, làm bừng sáng cả khuôn mặt anh.
-------------------
Hai tiếng đồng hồ sau, khi Lưu Băng cùng Hiểu Khê chào Giản Triệt để đi
về, từ phía cửa ra vào của trung tâm triển lãm bỗng xuất hiện mấy chục ký