Hiểu Khê nhìn họ xua tay: “Không sao. Các anh đi đi, anh ấy là bạn của
tôi!”.
Đội đến khi đám người Liệt Viêm Đường Kia lùi về chiếc xe hơi đậu đằng
xa, Hiểu Khê mới quay đầu lại ngỡ ngàng nhìn người đang đỡ lấy cô, nhẹ
nhàng cất tiếng: “Anh Giản Triệt…”
Rõ ràng họ mới gặp nhau hồi lúc trưa, chỉ mới mấy tiếng đồng hồ trôi qua,
sao bây giờ cô lại có cảm giác như xa anh lâu lắm rồi? Gặp được Giản Triệt
như gặp được một người thân thích mà cô thương nhớ nhưng đã xa nhau
lâu lăm rồi vậy.
Giản Triệt hơi cau mày vì dù đã qua mấy lớp quần áo nhưng anh vẫn cảm
nhận được sức nóng tỏa từ trên người cô. Anh nghiêm nghị nhìn cô: “Em
có biết mình đang sốt không?”.
Hiểu Khê nghi ngờ tự sờ trán mình: “Em sốt rồi sao?”. Đúng là nóng thật,
thảo nào cả ngày nay cô cứ thấy khó chịu.
“Em đã uống thuốc chưa?” Giản Triệt lo lắng hỏi.
Hiểu Khê chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Phải uống thuốc ạ?”.
Giản Triệt lặng nhìn cô không nói, hồi lâu mới thở dài: “Thôi, từ đầu đã
biết khờ khạo như em thì thế nào rồi…”.
Hiểu Khê chợt nhớ ra liền hỏi: “Anh Giản Triệt, sao anh lại ở đây? Anh
đang đợi em à? Có việc gì ạ?”
Giản Triệt nhìn cô đầy lo lắng: “Anh không yên tâm về em. Không biết em
cuối cùng thế nào? Không biết có còn khó chịu không? Không biết hôm
nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em có chịu đựng nổi hay không?”.
Hiểu Khê không dám cất lời. Cô sợ chỉ cần mở miệng ra, tất cả những nỗi
buồn, tủi thân, đau khổ, cảm động, xót xa sẽ ào ạt trào lên như cơn đại hồng
thủy, không cách nào ngăn chặn nổi.
“Hiểu Khê, em cố gắng thêm một chút nữa. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện”.
Thấy cô hơi lả đi, Giản Triệt lòng rối bời, vòng tay chuẩn bị bế cô lên, định
đi ra phía đường lớn.
“Không cần đâu!”, Hiểu Khê vội vàng đẩy anh ra, ngăn anh lại. Nhưng khi
cô vừa làm xong thì những sức lực cuối cùng của cô cũng như cạn kiệt.
Đầu cô đau như một cục đá lớn đè lên, khiến cô bắt đầu hôn mê không thể