Phòng bệnh của Phong Giản Triệt sang trọng hơn phòng tổng thống ở
khách sạn năm sao khiến Minh Hiểu Khê thấy nơi đây không hề giống
bệnh viện chút nào. Mặc dù biết nhà họ Phong có vị trí rất cao trong giới
chính trị, song cô không ngờ gia đình này giàu có đến vậy. Phòng bệnh bên
ngoài xếp đầy hoa tươi và các trái cây đủ loại, chật kín cả lối đi. Hiểu Khê
mò mẫm, tránh không dẫm đạp lên thứ gì, nhích từng bước từ các khoảng
trống nhỏ trên sàn, lách vào phòng bệnh bên trong.
Phong Giản Triệt mặc đồ ngủ bằng tơ trắng, đang tựa người trên cái gối to,
mơ màng nhìn ra cửa sổ, nhưng vừa nghe thấy tiếng động nhỏ do Hiểu Khê
đi vào, anh quay đầu lại nhìn. Vừa nhìn thấy Hiểu Khê lễ mễ bưng quà vào,
Giản Triệt nở nụ cười ấm áp, khiến ai cũng phải chú ý.
Nhìn vẻ ngờ nghệch đến buồn cười của Hiểu Khê, y tá Cốc Mộc Tịnh
không khỏi chọc Giản Triệt rằng: “Phong thiếu gia, cô bạn gái của cậu đến
rồi kìa”.
Hiểu Khê vẫn không để tâm bởi cô đang mê mải trong nụ cười ngọt ngào
của Giản Triệt. Chả trách tất cả các nữ sinh ở Học viện Quang Du đều đắm
đuối vì anh.
Bác sĩ Thái Man vừa ghi chép bệnh lý xong, ngẩng đầu lên nhìn và cười
với y tá Cốc. Trong mắt họ, Giản Triệt và Hiểu Khê đúng là một cặp búp bê
ngộ nghĩnh. Bác sĩ Thái giục Hiểu Khê: “Sao lại đứng đờ ra vậy? Mau chạy
đến hôn anh ta một cái mới mau lành bệnh”.
Hiểu Khê giật mình, làm rơi cả quà xuống đất. Hai má cô đỏ bừng, chân tay
luống cuống vừa nhặt quà vừa ấp úng giải thích: “Không, không, mọi người
nhầm rồi. Cháu không phải là bạn gái anh ấy”.
Y tá Cốc nháy mắt về phía Giản Triệt, trêu: “Sao thế? Cậu vẫn chưa thổ lộ
tình cảm với cô ấy sao?”.
Hiểu Khê đau khổ phân trần: “Không phải, anh ấy không thích cháu đâu”.
Y tá Cốc ra vẻ kinh ngạc: “Thật vô lý, cháu có nhầm không đấy? Giản Triệt
ngày nào cũng mong cháu tới. Cháu không thấy mỗi lần có mặt cháu, cậu
ấy đều giả vờ đọc sách nhưng có đọc vào được đâu ư? Cậu ấy thực sự thích
cháu đấy, chỉ tội hơi ngượng thôi”.
Ngượng ư? Hiểu Khê cứ ngỡ mình nghe nhầm. Người đang ngượng phải là