mặt đầy dấu bầm đỏ bởi bàn tay phũ phàng của chồng. Bà vùng vẫy như kẻ
điên loạn, ra sức cắn vào tay chồng la lớn: “Trả lại con trai cho ta. Trả lại
con trai cho ta”.
Ông Phong đau đớn thét ầm lên: “Người đâu, lôi bà điên này ra”.
Lập tức mấy vệ sĩ không biết từ đâu xuất hiện, ra sức gỡ Phong phu nhân
ra, lôi ra khỏi phòng. Chứng kiến cảnh đó, Hiểu Khê tức run tới mức mặt
trắng bệch, môi run lẩy bẩy. Hạo Tuyết sợ hãi và khiếp đảm núp sau lưng
cô. Bác sĩ Thái Man và y tá Cốc Mộc Tịnh cũng sững sờ như không tin vào
cảnh tượng trước mắt. Chỉ có bác sĩ Susi là vẫn ung dung khoanh tay trước
ngực, hờ hững như không có chuyện gì xảy ra.
Trên giường, mặt Giản Triệt trắng bệch như tuyết, mắt vụt tối sầm, anh quát
lớn, giọng chắc nịch như mũi tên vút ra khỏi cây cung: “Buông mẹ tôi ra”.
Đám vệ sĩ chùn tay, dừng lại chờ lệnh. Ông Phong chậm chạp quay lại nhìn
con trai, có vẻ bất ngờ về phản ứng bất thình lình của đứa con vốn phục
tùng này. Nhưng rồi ông phẩy tay ra hiệu cho đám vệ sĩ tiếp tục lôi Phong
phu nhân đi. Hạo Nam không còn kìm chế được nữa. Cậu nhảy tới chặn
trước cửa ra vào, nhíu cặp lông mày xếch, giận dữ quát: “Bỏ Phong phu
nhân ra”. Đám vệ sĩ dừng lại, quay lại nhìn ông Phong chờ lệnh.
Ông Phong tiến lên một bước, quan sát thiếu gia nhà họ Đông – người sẽ
được hưởng toàn bộ gia sản giàu có nhất. Hồi lâu sau, ông nói bằng giọng
nhún nhường: “Hạo Nam, ta coi cháu như Giản Triệt. Nhưng đây là chuyện
của nhà họ Phong. Cháu không nên dính vào”.
Hạo Nam bướng bỉnh đứng nguyên tại chỗ, dậm chân quát lớn: “Nếu
không buông Phong phu nhân ra, sáng mai trên tất cả các đầu báo lớn sẽ
đăng tin xấu này. Tôi thề đấy!”.
Mí mắt ông Phong lại giật liên hồi vì bị kích động. Ông căm tức nhìn Hạo
Nam hồi lâu rồi khẽ phẩy tay. Đám vệ sĩ buông Phong phu nhân ra và vội
vã bỏ ra ngoài.
Hiểu Khê thơ thẩn đi trong hành lang của bệnh viện. Nơi đây yên tĩnh và
vắng vẻ tới ghê người. Cô có cảm giác mọi người vừa xảy ra chuyện và mất
tích hết, vứt lại bao nỗi đau buồn và cô đơn. Hành lang cứ dài hun hút như
đi mãi không hết, trên đó chỉ vẳng lại tiếng chân của cô, lặng lẽ, đơn điệu.