Hạo Tuyết vẫn ấm ức: “Bận có mà bận suốt đời, dành chút thời gian tới
thăm cũng không được sao?”.
Hạo Nam ngừng nhai táo, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không đâu, Lưu Băng
không thể là người vô tình. Anh nghe bên ngoài đồn rằng…”. Chợt bắt gặp
ánh mắt ngăn cản của Giản Triệt, anh vội im bặt và liếc nhìn Hiểu Khê. Cô
lại loay hoay ngồi gọt táo rất chăm chú như không hề để tâm tới câu chuyện
mà mọi người vừa nói.
Bỗng cửa phòng bật mở, một đám người ồn ào đi vào. Đi đầu là bác sĩ giải
phẫu nổi tiếng Susi, tiếp đó là bố mẹ của Giản Triệt, bác sĩ Thái Man và cô
y tá Cốc Mộc Tịnh. Mọi người vội vã đứng lên chào: “Chào bác trai, bác
gái”.
Ông Phong hờ hững gật đầu với Hạo Nam, trong khi sắc mặt của Phong
phu nhân rất nhợt nhạt. Bác sĩ Susi lạnh lùng tới cuối giường bệnh, lật giở
bệnh án, cắm cúi ghi chép gì đó.
Ông Phong không nhịn nổi lo ngại, hỏi ngay: “Bác sĩ xem bệnh tình của
cháu Triệt ra sao rồi?”.
Bác sĩ Susi cài cây bút lên túi áo, hờ hững đáp: “Khá hơn”.
Ông Phong mừng ra mặt, hớn hở nói: “Vậy tay phải của cháu sẽ bình phục
được hoàn toàn sao? Cháu nó có thể đánh đàn, vẽ tranh như trước nữa
không?”.
Bác sĩ Susi nhìn ông Phong đầy kinh ngạc, nói: “Anh có nằm mơ không
đấy?”
Mọi người trong phòng đều biến sắc mặt. Ông Phong nhợt nhạt như một
xác chết, câm nín. Phong phu nhân run lẩy bẩy, nắm chặt lấy áo của bác sĩ
Susi, hổn hển nói: “Chả lẽ… chả lẽ… con trai tôi không thể sử dụng được
tay phải như trước?”.
Bác sĩ Susi gắng gỡ đôi bàn tay gầy guộc của người đàn bà tội nghiệp, nói:
“Thần kinh của cánh tay phải đã bị đứt nghiêm trọng. Tuy tôi đã nối lại
được, song chỉ phục hồi được một số chức năng cơ bản trong cuộc sống
như thay quần áo, xúc đồ ăn… Như vậy cũng nên mừng mới phải”.
Không khí trong phòng đông cứng và nặng trịch, ai nấy đều thấy khó thở.
Chỉ riêng Giản Triệt rất bình tĩnh và thản nhiên như không có chuyện gì