Hiểu Khê im lặng, nhún vai rồi bỏ đi. Nhìn theo dáng cô xa dần, anh mặt
đẹp tức giận cúi xuống lượm một viên sỏi trên đường, ném “bốp” một cái
về phía cô. Chỉ thấy Hiểu Khê hơi lạng người sang bên phải, viên sỏi lao
ngược lại, đập vào sống mũi anh đau điếng. Ôi, đúng là một cô gái ghê gớm
như lời đồn.
Cuối cùng Hiểu Khê cũng lên được tới Lộ Đài. Gió lạnh thổi nhẹ nhưng
khắp người cô ấy nóng bừng khi nhìn thấy Lưu Băng. Anh mặc một bộ đồ
đen, tóc đen buông dài, tất cả thật nổi bật trên cái ghế mây trắng toát. Cô im
lìm đứng sau lưng anh hồi lâu, không dám cất tiếng, cũng không dám cử
động. Thời gian như ngưng đọng, tưởng như tới mấy thế kỷ đã trôi qua.
Cuối cùng Lưu Băng cất tiếng: “Sao em im lặng? Vậy tới tìm anh làm gì?”
Hiểu Khê thở dài, tới trước mặt Lưu Băng, định ngồi xuống chiếc ghế mây
bên cạnh, nhưng đã muộn rồi. Cánh tay rắn chắc của Lưu Băng đã kéo phắt
cô ngồi vào lòng anh. Anh khẽ vuốt ve má cô và nói: “Em đừng lo, bác sĩ
Susi sẽ chữa khỏi cánh tay cho Triệt. Đó là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất thế
giới”.
Giọng Hiểu Khê rầu rầu: “Không, bác sĩ không chữa được đâu. Tay anh
Triệt sẽ mãi mãi không lành được”.
“Vậy sao? Ông ta dám nói vậy sao?”, giọng Lưu Băng vụt lạnh lùng.
Hiểu Khê vội vã lắc đầu. Cô quá hiểu thói tàn bạo tới vô tình của Lưu
Băng. Hiểu Khê xoay mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, thẳng thắn hỏi:
“Có phải chính anh đã sai người bắt người nhà của bác sĩ để ép ông ta tới
làm phẫu thuật cho anh Triệt không?”
Lưu Băng gật đầu không chút e ngại: “Đúng, là anh. Thì sao?”.
Hiểu Khê chùng lại, van nài: “Hãy thả người nhà bác sĩ ra đi. Ông ấy đã
gắng sức hết rồi”.
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê đầy nghi ngờ: “Em không trách móc anh ác độc
sao?”.
Hiểu Khê nhẹ nhàng nói: “Anh làm vậy không đúng tý nào, tuy nhiên em
vẫn phải cảm ơn anh vì nhờ anh mà anh Triệt mới được bác sĩ Susi giúp”.
Lưu Băng hỏi đầy châm biếm: “Và em nghĩ rằng anh làm vậy vì Phong
Giản Triệt sao?”.