Vậy anh trai em đã có cơ hội rồi”.
Hạo Tuyết quay lại nhìn Giản Triệt nói tiếp: “Lâu nay anh có biết tin gì về
anh Lưu Băng không? Em nghe nói Liệt Viêm Đường tiếng tăm ngày càng
vang dội, làm nhiều việc kinh khủng lắm”. Cô bé lắc đầu le lưỡi ra dáng rất
sợ hãi.
Giản Triệt bật cười, “Anh tin rằng Hiểu Khê sẽ trở về. Anh tin như vậy”.
Hạo Tuyết nhìn anh đầy nghi ngờ. Lẽ nào anh Giản Triệt cũng phải lòng chị
Hiểu Khê.
Tiểu Tuyền và Hạo Tuyết đang đứng chơi trên sân trường. Chợt mắt cô bé
sáng rực khi nhìn thấy bóng anh trai từ xa. Sau một thời gian mất tích đầy
bí ẩn, nom Hạo Nam vẫn khôi ngô tuấn tú. Tiểu Tuyền sau một hồi ngắm
nghía Hạo Nam, thầm thì nói: “Hạo Tuyết này, nom anh trai cậu có vẻ hơi
khác nhỉ?”.
Hạo Tuyết nhìn theo bóng anh trai. Hạo Nam đang lững thững đi trên con
đường rợp bóng cây cạnh sân trường. Ánh mặt trời chan hòa, tỏa sáng trên
gương mặt anh, song ánh mắt của Hạo Nam nom vẫn xa vắng và buồn bã.
Vẻ đẹp trai buồn bã đó của Hạo Nam khiến các nữ sinh vẫn thần điên bát
đảo. Mắt họ rực sáng, liên tục dõi theo anh đắm đuối.
Hạo Nam không vui cũng đúng thôi vì sau khi đi mất mười ngày ròng rã
tìm kiếm ở quê Hiểu Khê, thậm chí đến tận nơi gia đình cô dạy võ cũng
không thấy bóng dáng Hiểu Khê đâu. Cha cô trái lại không chút lo lắng,
còn cười hớn hở khoe rằng Hiểu Khê phúc lớn mạng lớn, tự biết lo lắng
cho mình nên ắt không có chuyện này xảy ra. Ông còn nhiệt tình mua vé
máy bay, tiễn Hạo Nam quay về vì sợ anh bỏ dở việc học.
Chợt mọi con mắt đang dõi theo Hạo Nam nhấp nháy liên tục, mọi người
đồng loạt ồ lên. Tiểu Tuyền giật tay Hạo Tuyết, cuống lên nói: “Xem kìa,
lại có trò xem rồi”.
Thì ra một cô gái thanh tú tóc dài buông lơi đột ngột xuất hiện trước mặt
Hạo Nam. Cô gái ấp úng chìa một chiếc bánh kem sô cô la ra trước mặt
anh, lúng túng nói: “Anh Hạo Nam, em… em luôn luôn rất… rất ngưỡng
mộ anh. Đây… đây là bánh kem… em làm cho anh… Hy vọng… anh
thích. Em muốn cùng anh… kết bạn…”.