Đúng lúc đó, Lưu Băng cũng đứng dậy, chân nọ xọ chân kia bước ra ngoài
quán. Hừm, thế là cuối cùng anh ta cũng chịu về nhà. Nhưng Hiểu Khê quả
thực thấy ngán ngẩm, không muốn theo dõi anh ta một tí nào, nhưng vẫn
đành lẽo đẽo đi đằng sau Lưu Băng. Chỉ vì tình cờ con đường anh ta đi
cũng chính là con đường dẫn tới nhà cô.
Bỗng ầm một cái, Lưu Băng ngả lăn đùng ra đất. Hiểu Khê hốt hoảng,
đứng như trời trồng, không biết cách giải quyết sao. Chắc chắn cú ngã vừa
rồi khá đau vì Lưu Băng loay hoay mãi vẫn chưa đứng lên nổi. Hiểu Khê
tần ngần hồi lâu, đang đấu tranh xem có nên chạy tới đỡ anh ta dậy hay
không thì một chiếc xe hơi ở đâu chợt vèo tới, đỗ xịch lại. Bốn năm tên vệ
sĩ to cao mặc đồ veston từ xe lao ra, vội vàng chạy đến đỡ Lưu Băng và gọi
to: “Cậu chủ! Cậu chủ, cậu không sao chứ?”.
Hiểu Khê định thần nhìn kĩ. Chà chà, toàn người quen cũ cả, đúng thật là
có duyên gặp lại nhau. Chúng chính là bọn xã hội đen mà cô đã dạy dỗ
ngay từ ngày đầu tiên đến trường Quang Du.
Cô bỗng hiểu ra rằng đám vệ sĩ này chính là người bảo vệ cho Lưu Băng.
Hẳn nào anh ta toàn kiêu ngạo, chửi mắng cô. Bọn họ vừa ra sức đỡ Lưu
Băng, vừa giục giã: “Cậu chủ! Về nhà thôi!”.
Lưu Băng gắng sức vùng vẫy và giận dữ gào thét chả kém Hạo Nam:
“Tránh ra! Để cho ta được yên”.
Thế nhưng đám vệ sĩ rắn mặt xem ra không coi trọng lời nói của Lưu Băng
một mảy may. Họ ra sức lôi kéo anh ta về phía xe hơi bằng được. “Cậu chủ,
ông chủ đã dặn phải đưa cậu về nhà bằng bất cứ giá nào”.
Lưu Băng vẫn gắng giãy giụa và gào thét nhưng anh ta đã uống say mèm,
bản thân còn đứng không vững nên khó có thể là đối thủ của những gã đàn
ông to lớn kia. Lưu Băng tức tối gào lên: “Buông ra! Ta thà chết cũng
không về”.
Mấy tay vệ sĩ cũng mất dần tính kiên nhẫn. Chúng đáp sẵng, giọng không
còn khách khí: “Ông chủ đã dặn, nếu cậu không chịu hợp tác, chúng tôi
phải cưỡng chế”.
Lưu Băng lồng lên như con hổ: “Giỏi lắm! Được lắm! Có bản lĩnh cứ ra tay
đi!” và càng ra sức chống cự.