qua! Chúng ta hãy cùng chờ xem nhé!”
Cái gì! Hiểu Khê bàng hoàng như trong cơn ác mộng. Cô sững người, nhìn
quanh trường. Tất cả đều nhốn nháo như một lò lửa sắp vỡ tung. Chưa đầy
hai phút, toàn bộ học sinh đã xúm đông xúm đỏ, chen lấn giành chỗ tốt để
đứng xem trận chiến không thể bỏ lỡ này. Các phóng viên của trường
Quang Du đều dành được chỗ ở hàng trước. Tất cả các thiết bị như: bút, vở,
máy ảnh, máy quay phim… đều sẵn sàng như sắp xung trận đến nơi, quyết
không bỏ sót một chi tiết đắt giá nào.
Hiểu Khê ra sức nói thầm. Mình đang mơ, đây là giấc mơ. Thế nhưng một
cô gái đang thướt tha lướt tới sát bên cô, chứng thực rằng cô đã nhầm.
Đó là một cô gái khá đẹp, trông rất cá tính, chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Cô ta mặc váy da beo ngắn, tóc đen nhánh cột cao, mắt to mày rậm, chiếc
môi nhỏ dày, màu da sôcôla mê người. Đúng là một mẫu người đẹp hiện
đại, hơi hoang dã.
Tiếng ngợi khen rộ lên không ngớt, các phóng viên bấm máy liên tục.
Trường Quang Du vốn cũng có nhiều người đẹp nhưng số người đẹp lạnh
lùng và cá tính như vậy thật hiếm hoi.
Cô gái đến trước mặt Hiểu Khê, cau mày hất hàm hỏi: “Cô là Minh Hiểu
Khê phải không? Ta là Thiết Sa Hạnh – vợ chưa cưới của Mục Lưu Băng”.
Hiểu Khê đau khổ, trời cao đất dày ơi, con đã làm chuyện gì sao cứ liên
tiếp có scandal như vậy?
Thấy tình địch đứng im như phỗng, Thiết Sa Hạnh quát lớn, không còn
kiên nhẫn: “Minh Hiểu Khê, sao ngươi không dám lên tiếng? Có gan giật
đàn ông của người khác, lại không còn mặt mũi để trả lời sao?”
Cả trường đứng xem đến thót tim. Mọi người phán đoán, theo tính cách
nóng nảy của Hiểu Khê và tính cách ứng xử với Hạo Nam trước đây, nhất
định Hiểu Khê sẽ nhanh chóng ra đòn, chống trả Thiết Sa Hạnh. Chà chà,
kịch hay sắp bắt đầu đây. Không thể bỏ qua được màn đặc sắc này, ai ai
cũng đều nín thở, căng mắt ra quan sát.
Tiếng Hiểu Khê chậm rãi mà rõ ràng: “Tôi và Mục Lưu Băng không có
quan hệ gì cả!”.
Câu này cô đã phải nói tới lần thứ n, thật ngán ngẩm. Hiểu Khê thấy thật