THỦY XA QUÁN - Trang 131

về chi tiết ‘thảm trải sàn trên hành lang bị ướt’, xem ra ông ta cùng chiến
tuyến với Shimada.

Kể từ lúc nghe thấy từ ‘đường hầm bí mật’, bác sĩ Mitamura đã tỏ ra mất

hứng. Hắn hờ hững liếc nhìn Shimada và Mori đang tìm kiếm ‘kết cấu ngầm’
rồi quay gót, bước ra khỏi phòng theo Oishi.

“Cậu Shimada,” tôi nhích xe lăn vào giữa căn phòng, đưa tẩu thuốc lên

miệng, hỏi người đàn ông đang bò rạp dưới sàn. “Lúc nãy cậu nói người nào
cũng có tật, vậy cậu biết ông Nakamura Seiji có tật gì chứ?”

“Tật? Ý anh là sao?”
“Lúc chế tạo hầm hố máy móc các thứ, ông ta có tuân theo một cấu trúc

nhất quán nào không?”

“Điều này…” Vẫn trong tư thế bò rạp, Shimada nghển cổ ngẫm nghĩ. “Có

lẽ có… nhưng tôi không phải chuyên gia nghiên cứu về ông ta.

Shimada và Mori tiếp tục điều tra. Họ lật cả thảm trải sàn, chui vào gầm

giường, rà soát nhà vệ sinh và buồng tắm… Kết quả chỉ tìm thấy vô số bụi
bặm tích tụ trong suốt một năm trời.

“Lạ thật đấy.”
Shimada thở dài tiếc nuối. Tôi bỗng cảm thấy mình đang đối diện với một

thiếu niên ngây thơ, ưa thích thám hiểm. Sau khi diễn giải cả mớ lý thuyết,
rốt cuộc, đối với y, căn phòng này không phải ‘có lẽ’ có mật đạo, mà là ‘hi
vọng’ có mật đạo.

Trong Thủy Xa Quán kì lạ độc đáo do vị kiến trúc sư cổ quái thiết kế đã

xảy ra một vụ mất tích li kì khó tin, còn Shimada lại như đang ngao du trong
thế giới tiểu thuyết trinh thám xưa cũ. Vì thế y mới muốn ‘mật đạo’, một sản
phẩm của thế giới ấy, xuất hiện ở đây.

“Không có gì hết, phải không?”
Nghe tôi hỏi, Shimada đứng dậy, phủi bụi bám trên quần áo.
“Thật không thể hình dung nổi.” Y lại lầm bẩm, rồi ngoảnh nhìn người trợ

thủ nhiều tuổi hơn mình. “Cảm ơn giáo sư, tôi đã khiến anh phải mệt nhọc vô
ích rồi.”

“Không sao, cậu đừng để ý,” Mori vừa chỉnh kính vừa nói. “Tôi thấy cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.