THỦY XA QUÁN - Trang 163

CHUYỆN BÊN LỀ

Đêm gió mưa qua đi, bình minh đang đến.

Mây đen giăng kín bầu trời dần bị gió xua tan, bầu trời phía Đông bị rặng

núi chia cắt đang hửng sáng. Chớp giật sấm rền và mưa như trút nước đã lui
về phía sau, nhưng cuồng phong thì vẫn chưa suy giảm. Rừng cây vẫn ngả
nghiêng trước gió. Dòng nước vẫn cuồn cuộn chảy, ba bánh xe nước đồ sộ
đen sì vẫn nặng nề quay.

Sáu người chúng tôi tập trung ở dưới tầng hầm rộng rãi đơn điệu.
Ánh đèn dầu nhảy nhót trên mặt tường xi măng xám xỉn. Sát mép tường

trước mặt có kê một máy giặt và máy sấy quần áo, ngoài ra còn một giỏ chất
đầy quần áo bẩn. Trần nhà chằng chịt đường ống dẫn

Tôi di chuyển vào sâu trong góc phòng, khoác áo choàng màu nâu, hai tay

đeo găng trắng đan vào nhau đặt trước bụng. Yurie đứng phía sau tôi, tựa vào
lưng xe lăn. Oishi và Mitamura đứng hai bên Yurie như vệ sĩ.

Mori dè dặt đứng phía sau cách tôi một đoạn, bên cạnh đó là Kuramoto

đứng im, lưng thẳng tắp, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ vết thương trên đầu.

“Là ai…?” tôi hỏi với giọng khàn khàn. “Ai đã mở nắp thế?”
Có lẽ do căng thẳng nên giọng tôi hơi khàn và run run, nhưng ‘nét mặt’ lại

không thể hiện gì. Đằng sau lớp mặt nạ, mặt tôi đang túa đầy mồ hôi.

Nghe tôi hỏi, Oishi từ từ tiến lên phía trước.
Ông ta đứng trước lò than kê sát chân tường góc trong cùng, nhặt thanh

cời lò nằm lăn lóc dưới sàn lên. Đúng lúc này…

“Hấc…” Oishi phát ra một âm thanh nghẹn ngào như bị ai đó bóp cổ,

buông thanh sắt ra rồi ngồi phịch xuống đất.

“Sao thế, anh Oishi?” tôi vội hỏi.
“Đây… đây là…” Nhà buôn tranh ngồi trên sàn xi măng, mặt đỏ bừng lên,

giơ tay trỏ về nơi thanh cời lò rớt xuống.

Yurie ré lên một tiếng tắc nghẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.