THỦY XA QUÁN - Trang 74

Masaki đứng dậy, bước lại gần bàn, cầm bao thuốc lên.
“Có lẽ anh cũng biết, tôi đã gác bút từ mười hai năm trước rồi, từ đó đến

nay không vẽ thêm một bức tranh nào nữa.”

“Chắc do vụ tai nạn xe hơi năm xưa?”
“Vâng. Khi đó tôi ngồi trong xe, cả người yêu của tôi nữa.”
Masaki đưa điếu thuốc lên môi rồi thở dài. Hình ảnh Hotta Keiko yêu dấu

như chợt hiện về trước mắt anh.

“Cô ấy tắt thở ngay tại hiện trường. Còn Kiichi thì mặt mũi, tứ chi và cả

xương sống đều bị tổn thương rất nặng, từ đó trở đi, anh ấy về ẩn cư ở đây.
Tôi tuy may mắn thoát chết nhưng vẫn phải hứng chịu di chứng, từ đó không
thể vẽ gì được nữa.”

“Thế ư? Nhưng anh đâu có…”
“Trông tôi có vẻ khỏe mạnh nên anh cho rằng tôi không bị thương chứ

gì?” Masaki miệng ngậm điếu thuốc, hai tay dang ra đầy châm chọc. “Thực
ra, tôi tã lắm rồi, chưa tàn mà đã phế, sống như đồ bỏ đi.”

“Anh đừng nói vậy.”
“Xin lỗi không phải tôi cằn nhằn với anh đâu. Mười hai năm rồi, âu cũng

là số phận.”

Masaki bất giác cắn môi. Lúc này anh nhận ra ánh mắt Furukawa đang

dừng trên tay trái của mình.

“Anh để ý đến chiếc nhẫn này à?”
“À, không.” Furukawa vội nhìn qua chỗ khác.
Masaki mỉm cười giải thích. “Mười hai năm qua tôi lưu lạc khắp nơi. Anh

Kiichi giam mình ở chốn cách biệt với xã hội, còn tôi thì nếm trải mọi buồn
vui tan hợp ở thế gian, tiêu sạch số tiền anh ấy đền bù cho tôi. Đến mùa xuân
năm nay thì tôi cùng đường, đành trơ trẽn tới đây nương tựa anh ấy. Anh
Kiichi vì cảm thấy áy náy với tôi nên mới chịu thu nhận, chứ thực ra trong
lòng anh ấy nghĩ gì tôi không hề hay biết.”

“Thì ra là vậy.”
“Hiện giờ tôi là gã nghèo kiết xác không xu dính túi, chỉ còn độc chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.