THỦY XA QUÁN - Trang 75

nhẫn này.” Masaki giơ tay trái lên, đăm chiêu nhìn chiếc nhẫn đá mắt mèo lấp
lánh nơi ngón áp út. “Mười hai năm qua, chiếc nhẫn này dường như ăn vào
ngón tay tôi, không sao tháo ra được. Nhiều lần đói bụng không có tiền ăn
cơm, tôi đã định đem bán nó đi.”

“Chắc nó là chiếc nhẫn đính hôn với cô gái đã qua đời trong vụ tai nạn?”
“Vâng, là nhẫn đính hôn của chúng tôi.”
“Ôi…” Furukawa lúng túng, nhìn ngó xung quanh.
Masaki châm thuốc, ngồi lại xuống ghế đối diện với Furukawa.
“Câu chuyện này quá nặng nề, chúng ta nên nói chuyện khác thì hơn. Anh

kể cho tôi nghe chuyện ở chùa được chứ?”

Sảnh nhỏ.

5 giờ 35 phút chiều.

“Chà chà, đúng là tuyệt tác! Chỉ có thể dùng từ này để hình dung!” Oishi
Genzo nói oang oang. Âm thanh vang vọng như đang trong một hang động
với vòm cao vút và bốn bề tường đá lạnh lẽo, nghe rất xa xăm.

“Một tác phẩm nghệ thuật thế này mà bị mai một ở đây thì thực là đáng

tiếc! Các vị không cảm thấy thế sao, giáo sư Mori, bác sĩ Mitamura?”

Họ đang đứng trong sảnh nhỏ ở góc Đông Bắc của khu nhà này.
Ba vị khách Oishi, Mori và Mitamura sau khi thay quần áo bị ướt, nghỉ

chân dưới sảnh nhà ngang, thì cùng ra hành lang ngâm những bức tranh của
Issei. Họ xuất phát từ tiền sảnh, đi dọc hành lang tới đây theo chiều kim đồng
hồ, vì các bức tranh được treo theo năm sáng tác.

Khổ tranh lớn nhỏ đủ cả, thể loại đa dạng, phong phú, gần như toàn bộ tác

phẩm của Issei, ngay cả những bức phác họa, tả thực thời kỳ đầu, đều tập
trung ở nơi này. Tranh nào không còn chỗ treo thì được bảo quản trong phòng
lưu trữ ở nhà chính.

“Cũng không hoàn toàn đáng tiếc đâu.” Mitamura hai tay chống nạnh,

nhìn đám tranh treo xung quanh.

“Ý cậu là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.