THỦY XA QUÁN - Trang 76

“Tôi không tán thành quan điểm ‘mọi tác phẩm nghệ thuật đều phải được

công bố rộng rãi’.” Mitamura cười châm biếm, khinh khinh nhìn nhà buôn
tranh béo tốt. “Tôi cho rằng quan điểm ‘tranh Van Gogh và Picasso là tài sản
chung của nhân loại’ thật nực cười, cái gọi là đánh giá của công chúng thực
chất chỉ là ảo tưởng. Trong 100 người ngắm tranh Picasso liệu có mấy người
nhận ra cái đẹp thuần túy trong đó?”

“Cậu chỉ cố nói lấy được!”
“Đương nhiên tôi biết tranh luận thế này chẳng ý nghĩa gì, chỉ là mấy lời

nói nhăng nói cuội. Tôi là bác sĩ ngoại khoa, không phải nhà phê bình mỹ
thuật, cũng chẳng phải nhà nghiên cứu xã hội gì. Gạt mọi lý luận phức tạp
sang một bên, tôi cho rằng trên thế giới này chẳng có mấy người cảm khái
như tôi khi xem tranh của Issei, cũng không tin có nhiều người có cảm nhận
giống mình về những bức tranh này.”

“Hừ!” Nghe viên bác sĩ thao thao bất tuyệt, Oishi tỏ vẻ khó chịu. “Tóm lại

là cậu rất hể hả vì mình ‘được chọn’ chứ gì?”

“Anh thích nói vậy cũng được.”
“Đã thế thì, cậu Mitamura, sao cậu không nghĩ cách khiến cho anh Kiichi

thay đổi tư tưởng độc chiếm tác phẩm của ngài Issei?”

“Nếu để chuyển giao nó cho tôi thì đương nhiên!”
“Giờ cậu còn muốn độc chiếm tranh nữa hả?”
“Đúng thế. Nhưng đâu chỉ mỗi mình tôi, cả anh và giáo sư Mori đều có ý

nghĩ này còn gì?”

“Hề hề…”
Đúng vậy!
Mori đứng cách đó một khoảng nhưng vẫn dỏng tai nghe hai người nói

chuyện, chỉnh lại cặp kính trên sống mũi.

Nói cho cùng, những người tới đây đều có nguyện vọng được thay anh

Kiichi ‘độc chiếm’ tranh của Issei.

Mori cũng cho rằng mình là ‘người may mắn được chọn’. Như những gì

Mitamura nói, ông nghĩ mình là một trong số ít người có thể hiểu được sự
tinh túy trong tác phẩm của danh họa Issei.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.