THUYỀN HOA ÁN - Trang 137

lố bịch đó? Họ sẽ lập luận rằng nếu Hàn Đạt Nhậm thực sự muốn lừa gạt ta,
đáng lẽ gã phải nghĩ ra câu chuyện nào đó khá khẩm hơn chứ! Và chuyện
này cũng được dàn dựng khôn ngoan, việc gã kể chuyện trước sự chứng
kiến của nhi nữ, việc gã chỉ cho nàng và ta thấy vết bầm tím, vốn do gã tự
gây ra. Các ngươi thấy kẻ này nguy hiểm đến thế nào rồi đấy!”

“Bẩm, hãy cho gã gian xảo đó nếm mùi trọng hình!” Mã Vinh giận dữ gằn
giọng.

“Thật không may là chúng ta chẳng có manh mối trực tiếp nào!” Địch
Nhân Kiệt vặn lại. “Ngươi không thể dụng hình mà không có bằng chứng
thuyết phục về tội trạng của nghi phạm. Sẽ còn rất nhiều khó khăn nữa
trước khi chúng ta nắm trong tay bằng chứng đó! Được lắm, ta đã khiến
Hàn Đạt Nhậm hiểu rằng mình đã nắm được ngụ ý, nói với gã là ta nghi
ngờ một kẻ trong đám phu chèo. Ta hi vọng giờ đây, khi họ Hàn nghĩ mình
đã thành công trong việc dọa nạt ta, gã sẽ trở nên bất cẩn và có một động
thái sai lầm.”

Hồng sư gia nãy giờ vẫn chăm chú lắng nghe, lúc này bèn hỏi, “Bẩm, đại
nhân có đoan chắc là không ai đứng sau bàn khi Hạnh Hoa nói chuyện với
ngài hay không? Có thể là một gia nhân hay một kỹ nữ?”

Địch Nhân Kiệt điềm tĩnh nhìn lão, chậm rãi trả lời, “Không, ta không thể
dám chắc điều đó, nhất là về phần đám gia nhân. Ta chỉ biết không có ai
trong số các kỹ nữ, vì cả năm người họ đều ở trong tầm mắt phía trước ta.
Nhưng về đám gia nhân… Ta thường coi sự có mặt của họ là chuyện hiển
nhiên…”

Ông trầm ngâm vuốt tóc mai.

“Bẩm, trong trường hợp đó,” Hồng sư gia nói tiếp, “lão phu nghĩ chúng ta
cần xem xét đến khả năng câu chuyện Hàn Đạt Nhậm kể là thật. Có thể một
gia nhân đã nghe lỏm được những lời vũ nữ nói, nhưng tưởng lầm rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.