THUYỀN HOA ÁN - Trang 192

Sau khi Hồng sư gia gọi bốn bộ khoái vào, họ lục soát khắp phủ đệ, kể cả
khu nữ quyến, nhưng không thấy bóng dáng Lưu Phi Ba đâu. Cũng không
ai thấy y kể từ sau bữa trưa.

Đào Cam và lão Hồng quay về nha môn trong tâm trạng rầu rĩ. Bọn họ gặp
viên bộ đầu ngoài sân công đường, gã nói rằng mình không gặp chút khó
khăn gì khi bắt giữ Vạn Nhất Phàm. Giờ hắn đang bị nhốt trong lao.

Hai người gặp Địch Nhân Kiệt trong thư phòng, vẫn đang trầm ngâm
nghiên cứu thế cờ.

“Bẩm đại nhân, Vạn Nhất Phàm đã bị tống giam,” Hồng sư gia tâu trình,
“nhưng Lưu Phi Ba thì biến mất không một dấu vết!”

“Biến mất?” Địch Nhân Kiệt ngạc nhiên.

“Bẩm, y đem theo tất cả tiền bạc và giấy tờ quan trọng!” Đào Cam nói
thêm. “Hẳn y đã lẻn ra qua cổng hoa viên mà không nói với ai câu nào.”

Địch Nhân Kiệt đấm nắm tay xuống án. “Ta đã đến quá trễ!” Ông buồn
phiền thốt lên, rồi bật dậy và bắt đầu sải bước đi đi lại lại quanh thư phòng.

Sau một hồi, ông giận dữ dừng lại, “Tất cả là vì Giang cống sĩ ngốc nghếch
kia đã làm rối tung mọi chuyện! Giá bản quan biết sớm hơn là học sĩ vô
tội…”

Ông giật mạnh râu rồi đột nhiên nói, “Đào Cam, hãy tới đưa người cháu
làm thư lại của Lương thượng thư tới đây! Vẫn còn thời gian để thẩm vấn y
trước khi buổi thăng đường bắt đầu!”

Sau khi Đào Cam hối hả ra ngoài, Địch Nhân Kiệt nói tiếp với vị sư gia,
“Lão Hồng à, việc họ Lưu chạy trốn là một thất bại tồi tệ! Vụ sát hại nàng
vũ nữ là một trọng án, nhưng còn có những chuyện hệ trọng hơn thế!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.