THUYỀN HOA ÁN - Trang 31

Địch Nhân Kiệt đứng dậy, vòng ra trước bàn mình. Giơ cao chén rượu, ông
đề nghị quan khách uống mừng các hoa nương duyên dáng của Hán
Nguyên. Lời đề nghị được hưởng ứng hào hứng. Rồi ông tới bên bàn
Khang Bác, bắt đầu một cuộc trò chuyện xã giao.

Hàn Đạt Nhậm cũng đứng dậy theo, tới chỗ đội nhạc khí để khen ngợi chủ
phường nhạc.

Khang Bác rõ ràng đã quá chén, trên khuôn mặt gầy gò xuất hiện những
chấm đỏ, còn lông mày thì lấm tấm mồ hôi. Nhưng lão vẫn trả lời mạch lạc
những câu hỏi của Địch Nhân Kiệt về tình hình buôn bán ở Hán Nguyên.
Sau một hồi, lệnh đệ của lão mỉm cười, “Bẩm, thật may là huynh trưởng
của thảo dân đã vui vẻ lên một chút! Những ngày vừa qua, huynh ấy lúc
nào cũng lo lắng về một mối làm ăn đã mười mươi chắc chắn!”

“Chắc chắn ư?” Lão Khang giận dữ vặc lại. “Đệ gọi khoản vay của tên Vạn
Nhất Phàm kia là một mối làm ăn chắc chắn?”

“Thiên hạ chẳng nói ‘thả con săn sắt, bắt con cá rô’ còn gì!” Địch Nhân
Kiệt lên tiếng dàn hòa.

“Vạn Nhất Phàm là một kẻ đê tiện!” Khang Bác lẩm bẩm.

“Chỉ kẻ ngốc mới đi tin mấy lời đồn hoang đường ngoài phố!” Khang
Trọng gằn giọng.

“Ta… ta không chấp nhận bị chính gia đệ gọi như thế!” Khang Bác tức
giận lắp bắp.

“Ta có bổn phận phải nói sự thật với huynh!” Khang Trọng vặn lại.

“Nào, nào!” Một giọng nói trầm trầm cất lên bên cạnh Địch Nhân Kiệt.
“Các vị đôi co vậy là đủ rồi đó! Đại nhân sẽ nghĩ sao về chúng ta?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.