THUYỀN HOA ÁN - Trang 34

trái, gần buồng chính trên thuyền. Bọn tiểu nhân không được phép qua bên
đó trừ khi được gọi.”

Địch huyện lệnh gật đầu. Ông quay ra phía đuôi thuyền, ba thuộc hạ theo
sau. Mấy gia nhân đang bàn tán với người lái thuyền, hẳn họ biết có chuyện
gì đó đang xảy ra.

Địch Nhân Kiệt đi ngang qua đuôi thuyền sang mạn trái. Cửa vào buồng
chính mở hé, ông nhòm vào trong. Một trường kỷ lớn bằng gỗ hồng sắc
chạm trổ, trên trải một tấm đệm vóc thêu, kê tựa vào một bên vách dọc. Sát
trong cùng bức vách là một chiếc bàn cao, trên bàn bày hai ngọn nến cắm
giá bạc đang cháy. Ở bên phải có một bàn trang điểm thanh lịch bằng gỗ
hồng sắc và hai chiếc đôn. Nhưng trong buồng không một bóng người.

Địch Nhân Kiệt hối hả đi tiếp và nhìn qua tấm rèm sa mỏng che cửa sổ
khoang thuyền bên cạnh. Rõ ràng đây là buồng thay đồ của các kỹ nữ. Một
nữ nhân đẫy đà mặc đồ lụa đen đang gà gật trên một chiếc ghế tựa, còn một
a hoàn đang gấp những bộ xiêm y nhiều màu lại.

Khung cửa sổ cuối cùng trông ra buồng tiếp khách cũng đang mở, vẫn
không có ai ở trong đó.

“Bẩm, đại nhân đã tìm ở nóc khoang chưa?” Kiều Thái hỏi.

Địch Nhân Kiệt lắc đầu, khẩn trương đi về chiếc thang dốc và leo lên. Có
thể Hạnh Hoa cần hít thở chút không khí trong lành. Nhưng chỉ đưa mắt
nhìn qua đã đủ thấy khoang trên vắng tanh không bóng người. Ông lại leo
xuống và dừng lại bên thang, trầm ngâm vuốt râu. Thu Mẫu Đơn đã ngó
vào hết các buồng bên mạn phải. Hạnh Hoa đã biến mất vào thinh không.

“Các ngươi hãy chia nhau đi tìm trong tất cả các khoang,” ông ra lệnh cho
ba thuộc hạ, “kể cả buồng tắm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.