THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15 - Trang 123

còn mười ngày nữa mới tới Cadôngđê. Từ đây đến đó sẽ còn bao nhiêu
người thoát khỏi sự đau khổ? Nhưng tôi, tôi phải đến nơi, tôi sẽ đến.

“Đoàn người đi bỏ lại những xác chết rải rác trên đường.

“Từ 16 đến 24 tháng năm – Tôi đã kiệt lực lắm rồi. Nhưng tôi không

có quyền chán nản, yếu mềm. Tuần mưa đã dứt. Người ta tổ chức những
“độ đường cứng rắn”, nghĩa là không nghỉ trưa và phải đi rảo bước, mặc
dầu đường lên dốc khá cao, xuyên qua những bụi cỏ “nát si” lá sắc quật
rách mặt, hạt nhọn bắn vào người là nhức thịt da. May sao giày tôi còn tốt
nên đỡ rách chân.

Hôm nay hơn hai mươi người ốm yếu không thể đi được nữa. Những

tên cai lấy búa đập cho mỗi người một nhát. Tên chỉ huy Ả Rập trông thấy
thế cũng không nói gì. Tội nghiệp cho u già Năng cũng bị chugn số phận
với hai mươi người kia. Tôi oán hận không sao đắp cho u già một nắm đất!
Đó là người thứ nhất trong số những người sống sót của thuyền Hải âu đã
chết.

“Đêm nào tôi cũng ngóng Đinhgô. Nó không trở lại nữa. Hay nó gặp

nạn? Ecquyn bị rủi ro? Không! Không! Tôi không tin điều đó. Sở dĩ nó
không trở lại đây có lẽ vì Ecquyn không có tin gì mới để báo cho tôi. Hơn
nữa, chắc Ecquyn cũng phải thận trọng và coi chừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.