THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15 - Trang 124

THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15

Jules Verne

www.dtv-ebook.com

Chương 7: Chợ Cadôngđê

Ngày 25 tháng năm, đoàn nô lệ đến Cadôngđê. Lúc đó mười hai giờ

trưa. Tiếng trống, tiếng tù và lẫn tiếng súng vang động một góc trời. Đoàn
tù đến nơi còn có hai trăm năm mươi người, phần nhiều trông hom hem,
ốm yếu chỉ còn da bọc xương. Họ bị xua như xua một đàn cừu vào trại.
Trại là những lều thấp bằng ván trông như những chuồng bò tồi tàn. Ở đây
đã có chừng một nghìn rưỡi nô lệ khác bị giam đã lâu và sẽ được đem bán
tại Cadôngđê.

Những “tù nhân mới” được tháo gông và chỉ bị đeo xíc thôi. Pát ốm

lấy cha mà khóc. Antôn và Ốttanh cũng như tất cả mọi người đều bắt tay
nhau. Họ chỉ nhìn nhau và không dám nói năng gì. Vì phỗng họ có nói
được thì lời thổ lộ không ngoài câu than vãn chua xót. Antôn, Ốttanh và
Pát, cả ba đều có sức lực, quen làm việc nặng, có thể chống lại với mọi lao
khổ ở dọc đường. Già Tôm đã lớn tuổi, lại thêm ăn uống kém nên yếu và
gầy. Nếu hành trình kéo dài thêm dăm ngày nữa, già Tôm có thể bỏ xác bên
đường, hoặc làm mồi cho ác thú như cái chết của u già Năng. Nhóm già
Tôm khi đến nơi bị giam vào một lều riêng, ngoài khóa cẩn thận.

Đíchsơn được ở ngoài, nhưng vẫn bị một tên chó săn theo dõi. Yên trí

là bà Uynxton, em Giắc và ông Binđác đã đến Cadôngđê từ mấy hôm trước
rồi, nên việc đầu tiên củ Đíchsơn là nhìn khắp mọi nơi quanh trại cả đến
những đường phố trong thị trấn cùng với những ngõ hẻm khi được đi qua,
xem có thấy tung tích bà Uynxton ở đâu không. Tuyệt nhiên không thấy gì
cả. Chắc bà Uynxton không có ở đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.