THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15 - Trang 171

THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15

Jules Verne

www.dtv-ebook.com

Chương 17: S.V.

Suốt tám ngày thuyền đi trót lọt, không xảy ra chuyện gì quan trọng.

Trong ngày mồng chín tháng 7, Đíchsơn đã tỏ ra gan dạ phi thường. Lúc đó
một mình Đíchsơn ở trên bộ, đang rình một con nai. Đíchsơn vừa bấm cò
thì một con vật to lớn ở đâu nhảy vọt ra, chỉ cách độ ba mươi bước. Đó là
một con mãnh sư, thứ sư tử to lớn dữ tợn, mà thổ dân gọi là “Karamốt”,
một giống vật ghê gớm nhất trong các loài ác thú. Con mãnh sư đã nhảy
đúng vào con nai vừa bị đạn ngã quỵ, đang giẫy giụa và kêu la. Đíchsơn
không kịp lên đạn lần thứ hai. Con sư tử, khi nhảy đến đã trông thấy ngay
Đíchsơn nhưng nó chỉ đứng nhìn thôi. Đíchsơn đứng im, không động đậy,
cậu nhớ rằng trong trường hợp này chỉ có đứng im may ra thoát chết. Vì
vậy mà Đíchsơn không nạp đạn cũng không chạy trốn. Sư tử vẫn trừng
trừng nhìn chú bằng đôi mắt đỏ ngầu và sáng lóe. Nó ngập ngừng giữa hai
con mồi, một con cử động, một con bất động. Nếu con nai không nằm trong
móng vuốt của con sư tử rồi thì thế nào Đíchsơn cũng mất mạng.

Hai phát trôi qua như thế, sư tử giương mắt nhìn, Đíchsơn cũng nhìn

lại sư tử không chớp mắt. Thế rồi, sư tử đớp vào thân con nai còn giãy dụa,
tha đi như một con chó săn tha con thỏ rồi nhảy vọt vào rừng, cái đuôi xù
quất rạp cả những cành cây sau lối nó đi. Đích sơn đứng yên lặng một lúc
chờ cho ác thú đi xa rồi mới trở về thuyền, chú bình thản như thường,
không kể lại cơn nguy hiểm vừa trải qua với ai cả. Rõ ràng, nếu đoàn
Đíchsơn không chọn con đường thủy mà băng qua rừng, thì có lẽ bây giờ
không còn ai sống sót với loài ác thú đầy rẫy ở miền này.

Suốt dải đất mà con thuyền đã qua, không thấy chỗ nào có người ở.

Nhưng ngày xưa chắc đã có người cư trú vì trên một vài nơi đất thấp có vết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.