THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15 - Trang 50

Suốt ba ngày 20, 21 và 22 tháng hai, hướng gió, sức gió không thay

đổi mấy, nhưng trời chiều rất xấu và sắp nổi gió to. Đíchsơn lo lắng, không
phút nào rời sàn thuyền và ngủ không yên. Cả buổi sáng ngày 23 tháng hai,
gió biển dịu dần. Nhưng đến chiều gió lại nổi lên làm thuyền khó đi. Vào
khoảng 4 giờ, Nego lẩn mặt đã lâu, bây giờ lại xuất hiện ở sàn trước. Con
Đinhgô có lẽ lúc đó nằm ngủ ở góc nào nên không thấy sủa như thường lệ.
Nego đứng lẳng lặng nửa giờ ngắm vùng biển mà con thuyền đang rẽ sóng
tiến lên. Rồi hắn nhìn lên trời bằng đôi mắt thản nhiên. Lúc đó trời chiều rất
đáng lo ngại.

Có thể Nego là người không biết sợ hoặc không hiểu những triệu

chứng đe dọa của khí tượng nên bản thân không lo lắng gì cả. lát sau hắn ra
hẳn mũi thuyền, nhìn thật xa như muốn tìm một dấu hiệu gì ở đường chân
trời. Xon hắn lại lặng lẽ trở về phòng, không nói và cũng không biểu lộ một
thái độ gì.

Từ ngày 24 tháng hai đến ngày mồng bốn tháng ba, nghĩa là trong

mười ngày liên tiếp, bầu không khí vẫn nặng nề, chưa thấy biến chuyển.

Với giàn buồm đã được hạ bớt, thuyền Hải Âu vẫn chạy nhanh, nên

Đíchsơn định hạ buồm nữa khi cần đến. Đíchsơn ước lượng bờ biển chắc
cũng không còn xa lắm. Vì thế cần phải nhìn kỹ. Những việc này không thể
giao cho những người da đen giúp được, vì dù tinh mắt đến đâu, một người
không quen nghề cũng không thể nhìn thấy ngay bờ biển nhất là trong khi
có sương mù như thế này. Thế nên Dickson phải tự quan sát lấy. Thỉnh
thoảng chú lại leo lên cột buồm để dễ nhìn nhưng không thấy dấu hiệu gì
cả. Đíchsơn gọi già Tôm và ra lệnh đo vận tốc thuyền xem như thế nào. Già
Tôm cầm máy đo đã được buộc vào một đầu dây, và ném ra ngoài. Máy đo
mới kéo dây ra được chừng hai mươi lăm sải thì già Tôm thấy dây chùn lại.
già kêu lên:

- Hỏng to rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.