THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 123

- Nếu em vào tù thì có đáng gì sợ! Chỉ sợ anh…
Nói đến đây nàng hơi nghèn nghẹn. Nàng không biết cách nào tỏ lòng yêu
thương đối với Huyền Viêm một cách đầy đủ hơn.
Huyền Viêm quay mặt nơi khác, lẩm bẩm:
- Em đã thỏa thuận…Hai ngày nữa anh sẽ đem đến một bọc…còn bây giờ
anh phải ra đi! Trễ rồi…!
Vừa nói, Huyền Viêm vừa đứng dậy toan bước ra ngoài nhưng Phương
Thảo đưa tay kéo lại:
- Hãy đợi em trả tíền xong cùng đi?
Huyền Viêm không cho, móc tiền trong túi xách gọi chủ quán dến thanh
toán. Trong lúc tranh nhau trả tiền Phương Thảo chạm tay vào một vật
cứng trong túi xách của Huyền Viêm. Nàng ngạc nhiên, hỏi:
- Cái gì thế?
Huyền Viêm mỉm cười hé miệng túi cho Phương Thảo xem. Nàng kinh
ngạc:
- Súng lục! Nhưng anh dùng nó làm gì?
- Ai biết được? Nhưng có lẽ đôi khi phải dùng nó.
Phương Thảo bối rối nghĩ đến việc giết ngưòi, nàng nhớ lại vụ án Tư Cao
giết người thợ kim hoàn…chẳng lẽ Huyền Viêm cũng hành động tàn ác như
vậy? Ôi! Giết người…Nếu không giết người thì dùng vũ khí để làm gì?…
Nàng chưa kịp trấn chỉnh thì Huyền Viêm đã đứng dậy nói:
- Hai ngày nữa anh sẽ tới…
Rồi anh ta đi mất dạng.
Phương Thảo về nhà khóa cừa phòng nằm một mình, duỗi chân trên giường
cảm thấy như mình đã gởi gắm được cái gì đó trong ưóc mơ.
Từ trước đến nay. Phương Thảo chưa bao giờ quan tâm đến chính trị cũng
không hé tìm hiểu chính trị là gì? Khi đọc báo nàng bỏ qua trang nhất là
trang đăng các bán tin nói về chính trị, nàng chỉ xem mục điểm tin, thông
báo về các tai nạn, và các tội phạm là những tin giật gân, nóng bỏng.
Chính trị đối với nàng như một cái gì xa xăm, lờ mờ, chẳng khác nào ánh
nắng đối với những sinh vật sống xa xăm dưới đáy nước.
Nàng nhận giúp Huyền Viêm chẳng qua nàng mong ước có dịp được gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.