THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 121

- Đúng đấy! Nay có thêm một Phương Thảo biết nữa thì cũng chẳng sao.
Anh không muốn phụng sự cho cái triều đình sắp đổ nát đó, tất cả bộ máy
nhà nước nô lệ đó đang rệu rã.
Phương Thảo đưa mắt nhìn Huyền Viêm với cử chỉ thăm dò:
- Tại sao?
- Tại vì cáí xã hội vua chúa không còn thích hợp với sự biến đổi của thế
giới ngày nay, với trào lưu nhân loại…
Ngừng một lúc, Huyền Viêm đưa mắt nhìn xung quanh, rồi kề miệng vào
tai Phương Thảo nói nhỏ:
- Anh muốn nhờ em giúp một việc, nhưng không biết anh có thể trông cậy
vào em được không?
Phương Thảo tỏ vẻ không bằng lòng sự nghi ngờ của Huyền Viêm, nói:
- Sao anh lại không tin em! Anh cần gì cứ nói.
Huyền Viêm nói nhỏ:
- Em cất giừ giùm tại nhà em một cái bọc anh sẽ chuyển cho em…sau đó
vài ngày anh sẽ về lấy, và có thể đem đến nhưng bọc khác…
Nếu là ở nơi khác Phương Thảo sẽ hỏi rõ hơn, nhưng đây là quán ăn, nàng
không muốn để người khác tò mò.
- Có vậy thôi à?
Huyền Viêm ngồi yên một lúc như để suy tính việc gì rồi hỏi tiếp:
- Em bằng lòng chứ?
- Có gì khó khăn mà em từ chối?
- Em không tìm hiểu xem trong bọc ấy đựng gì sao?
Phương Thảo làm ra vẻ không quan tâm.
- Trong đó có việc gì cũng chẳng quan trọng, mìễn giúp anh được việc.
- Nếu là vật nguy hiểm thì sao?
- Thì em chịu sự nguy hiểm ấy.
- Nếu là tang vật cúa ké cắp mà pháp luật đang truy nã thì sao?
Phương Thảo cười nhạt:
- Làm gì có chuyện đó! Em biết anh là một sinh viên luật khoa.
- Biết đâu trước kia là một sinh viên, mà bây giờ là loại người khác và thực
tế cũng đúng như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.