THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 119

Phương Thảo cười lớn:
- Không có tiền, anh không thực hiện nổi ý muốn của anh, như vậy, khả
năng làm chủ của anh có gì vững chắc?
Tuy có sự tranh luận giữa hai quan niệm, về cuộc sống, nhưng điều thống
nhất giữa hai người là cái gì thiếu thốn trong dục vọng con người, thì con
ngưòi phải tìm sự hưởng thụ mặc dù phải gian lao, khổ sở.
Phương Thảo sợ Huyền Viêm bỏ đi, nên nài nỉ.
- Anh đừng bận tâm! Em có tiền đãi anh trong mọi cuộc gặp mà!
Vừa nói nàng vừa mở xách tay cho Huyền Viêm thấy là nàng có tiền Huyền
Viêm lắc đầu:
- Làm như vậy không nên! Ai lại bắt em chịu tốn kém như vậy.
Huyền Viêm toan bỏ đi, Phương Thảo một lần nữa nắm tay chàng. Bàn tay
run run vả chứa đầy hơi ấm.
- Chẳng nên bàn cãi về chuyện tiền bạc nữa. Chúng ta hãy vào quán ăn.
Hai người ngồi vào một chiếc bàn gần cửa sổ, ánh nắng chiếu xuyên qua
tấm vải che, rọi vào mặt Huyền Viêm.
Phương Thảo cảm thấy chàng dạo này già hơn lúc còn ở trong Đại Nội. Nét
mặt của chàng thư sinh mười chín tuổi đã nhuộm đầy sương gió.
Phương Thảo gọi các thức ăn không sang trợng gì, vì chính nàng suốt tháng
nay cũng chẳng làm ra tiền chỉ dành dụm từ mấy tháng trước.
Nàng không gọi rượu bia, vì bản thân nàng không uống nhưng muốn kéo
dài bữa ăn, nên gọi chủ quán đem ra hai chai rượu bia.
Đợi chủ quán đi xa, Phương Thảo mở xách tay lấy ra một tờ năm đồng, kín
đáo trao cho Huyền Viêm, và nói:
- Tiền đây, anh cất đi để thanh toán sau bữa ăn.
Huyền Viêm cầm tờ bạc, trải trên bàn, rồi xếp lại, lấy xách tay của Phương
Thảo mở ra, bỏ vào đấy.
Phương Thảo ngơ ngác:
- Anh muốn để tự em thanh toán à?
- Không? Anh sẽ thanh toán.
- Sao! rồi anh bảo là anh không có tiền?
Huyền Viêm cười nhạt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.