THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 137

Huyền Viêm tuy không bằng lòng, nhưng thấy vẻ mặt của Phương Thảo
thương tình. Chàng nói:
- Nếu vậy em dùng cơm chiều với anh nơi đây.
- Anh ăn cơm tháng ở đây?
- Phải! Bà chủ khách sạn nấu cơm cho anh ăn. Anh sẽ tin cho bà biết chiều
nay có thêm một phần ăn nữa.
- Nếu thấy bất tiện thì em với anh ra quán ăn cơm cũng được. Em có tiền
đây.
- Em đến với anh, lẽ nào anh lại để em chịu tốn kém.
Huyền Viêm bước ra phòng ngoài đi tìm bà chủ khách sạn.
Phương Thảo ngồi một mình, nghĩ đến hai người bạn của Huyền Viêm.
Nàng đoán biết hai người đó một người là sinh viên, một người là giáơ sư,
còn hai cái tên mà Huyền Viêm vừa giới thiệu chẳng qua là bí danh của
những người hoạt động chính trị.
Nàng sửa lại quần áo, đến trước gương chải đầu.
Huyền Viêm dã trở về phòng và nói:
- Ổn cả rồi! Nhà hàng thêm chơ chúng ta một phần ăn. Chốc nữa chúng ta
cùng ăn tốl ở bên kia.
Phương Thảo hỏi:
- Hai người bạn lúc nãy cùng hoạt động chính trị với anh?
- Phải - Có lẽ họ không giàu có lắm?
- Em hỏi chuyện đó làm gì?
- Trông lối ăn mặc và cử chỉ của họ em biết ngay.
Hai người bước sang phòng ăn của khách sạn.
Huyền Viêm giới thiệu với Phương Thảo một người đàn bà mặt đầy phấn
sơn, quần áo lòe loẹt.
- Đâv là bà Phước Sanh, chủ khách sạn bà Phước Sanh chăm chú nhìn
Phương Thảo với đôi măt quyến luyến. Phải chăng bà ta đã khám phá ra vẻ
đẹp khá hấp dẫn của Phương Thảo đang khêu gợi qua bộ quần áo cũ kỹ của
một cô gái nghèo khổ.
Bà Phước Sanh hỏi Huyền Viêm:
- Cô em tên gì vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.