THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 139

Mộng Bình Sơn

Thuyền về bến Ngự

Chương 8

Sau một thời gian gần gũi với Huyền Viêm, Phương Thảo như xa dần
những gì đã sợ hãi trước đây.
Nàng cũng tin rằng hoàn cảnh khắc nghiệt trong cuộc sống của nàng rồi
cũng dần dần qua khỏi. Nàng sẽ không bao giờ gặp Tư Cao nữa, chẳng bao
giờ nghe câu chuyện tội ác cua anh ta. Và từ nay, nàng có thể thanh thản
tận hưởng mối quan hệ giữa nàng và Huyền Viêm.
Nàng mơ tưởng đến chuyện thay đổi cuộc sống.Yêu Huyền Viêm, nàng
thấy lòng nàng giá lạnh với mọi cám dỗ của bất kỳ một người đàn ông nào.
Nàng cùng Huyền Viêm đi chơi xa thành phố để khuây khỏa và lúc trở về
thường đáp tàu lửa, vui chơi giữa đám đông người trên các toa xe.
Một hôm, sau cuộc du hành, Huyền Viêm muốn đến nhà nàng, hai người
quyết định ăn tối nơi quán ăn gần nhà. Huyền Viêm cầm vé tàu, cố lách
đám đông hành khách đang đứng kín cả lối đi, Phương Thảo bám theo sau.
Nhưng hành khách đông nghẹt đến nỗi nàng không trông thấy Huyền Viêm.
Trong lúc đang bám chặt thành ghế đưa mắt tìm kiếm Huyền Viêm, thì một
bàn tay đụng nhẹ vào nàng. Bàn tay cứng như sắt thép, làm cho nàng giật
mình nhìn xuống nhận đó là Tư Cao.
Tư Cao đang ngồi ớ chỗ nàng đứng.
Phương Thảo choáng váng cả người, mặt mày tối xầm, không nhìn thấy đôi
mắt sắc sảo như dao của Tư Cao đang liếc nhìn thân mình nàng.
Tư Cao nói qua hàm răng kín mít:
- Em ngồi xuống đây nhé!
Nàng ú ớ:
- Không, không! Em xuống ngay đây mà.
- Thì em cứ ngồi xuống đây đã.
Phương Thảo sợ hãi, nói khẽ:
- Xin cám ơn
Vừa nói, nàng vừa ngồi xuống. Tư Cao đứng bên cạnh, một tay nắm thành
ghế, một tay cản hành khách, hình như bào vệ nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.