THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 39

Phương Thảo gật đầu, hỏi:
- Xe chạy về đâu vậy?
- Về một thị trấn nhỏ.
- Thị trấn nào?
- Bí mật.
- Bao giờ mới đến nơi?
- Sắp đến rồi. Chúng ta sẽ ăn trưa ở đó.
- Như vậy chúng ta đã xa kinh thành hơn hai trăm cây số.
- Đúng rồi.
Phi Sơn nói với vẻ tươi cười:
- Thỉnh thoảng chúng ta tổ chức một cuộc du lịch xa thành phố như thế này
có thích không?
Phương Thảo cười lớn:
- Ồ! Còn gì vui hơn. ở trong thành phố mãi chán quá?
Từ sáng đến giờ Bích Huyền và Ngợc Sưóng ngồi hàng ghế trước trao đổi
chuyện riêng, cố ý không xen vào chuyện tình cảm giữa Phi Sơn và Phương
Thảo.
Khi nghe Phương Thảo nói đến cuộc du lịch Ngọc Sương quay đầu lại, trêu
ghẹo:
- Việc gì mà cười đó? Anh chị trao tình với nhau đừng tưởng chúng tôi
không kiểm soát nổi. Nhưng không sao cứ tự nhiên…! Anh chàng tài xế
Tràng Khanh có ba đầu, sáu tay, mười hai con mắt cũng chịu mù tịt…
Phi Sơn ngồi yên. Phương Thảo nói giọng bực mình:
- Ngọc Sương đừng đùa như thế. Tôi và Phi Sơn lúc nào cũng kính trọng
nhau.
Bích Huyền trêu tức:
- Khi đã yêu nhau thì phải kính trọng nhau, chuyện đó ai mà chẳng biết.
Phương Thảo cau có:
- Đừng đùa dai Bích Huyền? Chúng ta không nên làm cho chuyến đu lịch
này mất vui.
Ngọc Sương cười sặc sụa:
- Lạy chúa! Xin chúa chỉ dạy cho nhà mô phạm biết là không có cuộc đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.