THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 37

Phương Thảo thấv hình một người đàn bà bé nhỏ, có mái tóc khô cằn mặt
tròn, miệng nhỏ, đôi mắt cú vọ trông có vẻ hung ác.
Biết đây là vợ của Phi Sơn, tuy không có sắc đẹp nhưng sống trong giàu
sang biểu hiện qua những đồ vật trang sức, Phương Thảo nói đùa:
- Một người vợ sang trọng như vậy mà ly hôn thì thật tiếc.
Phi Sơn cười nhạt:
- Tôi không thích sống với những kẻ sang trọng mà thiếu tánh nết hồn
nhiên, điềm đạt của một cô gái như Phương Thảo.
Phương Thảo nhún vai:
- Anh thích sống với các cô gái nghèo khổ, bình dân như chúng tôi sao?
- Đúng vậy! Tình cảm yêu đương chân thật phải thoát ra ngoài thế lực vật
chất của xã hội.
Lại là một câu nói của kẻ chán đời, loại bỏ lợi danh, trở về với bản chất
thiên nhiên.
Đôi mắt Phi Sơn như đang đi tìm một cõi mộng xa xôi.
Bỗng Phi Sơn nhìn Phương Thảo nói giọng đột ngột:
- Tôi muốn chung sống với cô…
Phương Thảo tỏ vẻ ngạe nhiên trước câu nói đường đột ấy, nàng nói :
- Anh chưa hề quen biết gì với tôi cả, có lẽ nào lại nông nổi như vậy?
- Tôi biết hoàn cảnh và con người của Phương Thảo rất rõ. Cả tháng nay tôi
đang trăn trở về cuộc sống với cô Vừa nói, Phi Sơn vừa ngồi ra xa một
chút, tỏ cử chỉ kính trọng, nhưng nhìn vào đôi mắt Phi Sơn rõ ràng anh ta
đang xúc động về tình cảm.
Phương Thảo chững chạc nói:
- Nhưng tôi đã có chồng chưa cưới…
Phi Sơn lặng đi mổt chút, rồi đưa tay khoát mạnh về phía trước:
- Chuyện đó Ngọc Sương và Bích Huyền đã có nói với tôi rồi. Rất tiếc
nhưng tôi lại nghĩ là tôi có thể đến với cô như một tình nhân, không trở
ngại gì đến việc đính hôn của cô.
Phương Thảo lắc đầu lia lịa:
- Không, không. Tôi không thể là tình nhân của ai khác khi đã có chồng.
Phi Sơn mặt xạm đi, nhìn Phương Thảo đau đớn nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.