THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 36

nàng chưa bao giờ được trông thấy.
Trong lúc đó thì Phi Sơn cũng ngồi yên như pho tượng, chỉ khác là chàng
không ngắm cảnh bên ngoài mà trân trân nhìn vào thân mình của Phương
Thảo với đôi mắt u buồn, mơ mộng.
Mặc dù không nhìn về phía Phi Sơn, Phương Thảo vẫn phát hiện được cử
chỉ của chàng trai có vẻ si tình ấy Nàng thấy cần phải gợi chuyện để tỏ cho
Phi Sơn biết mình là cô gái có học, không đến nỗi vụng về, dốt nát.
Thấy ở tay Phi Sơn có đeo chiếc nhăn, Phương Thảo khen:
- Ồ! Anh có chiếc nhẫn đẹp quá.
Phi Sơn mỉm cười, nhìn chiếc nhẫn rồi đáp :
- Đây là nhẫn cưới của tôi.
Phương Thảo hỏi giọng hóm hỉnh:
- Anh đã có vợ rồi à?
Phi Sơn đáp giọng buổn buồn :
- Tôi có vợ…có con…có tất cả.
- Vợ anh chắc đẹp và trang nhã lắm!
- Không được xinh đẹp như cô đâu?
Vừa nói, Phi Sơn vừa đưa tay ra, bàn tay chàng khẽ chạm vào bàn tay của
Phương Thảo, nhưng Phương Thảo đã né tránh và hỏi một câu bâng quơ:
- Anh đang sống cùng với chị ấy?
Phi Sơn đáp với giọng buồn bã, khổ sở:
- Không! Vợ tôi và tôi sống xa nhau. Tôi sống ở đây có một mình.
Phương Thảo giả vờ như không để ý đến giọng nói rên rỉ của Phi Sơn, tiếp
tục hỏi:
- Tại sao anh không đưa vợ đến đây cùng sống chung một gia đình có phải
hạnh phúc hơn không?
Phi Sơn phân trần:
- Chúng tỏi đã thuận tình ly hôn cách đây vài năm. Gia đình tôi và vợ tôi
thuộc thành phần môn đăng hộ đối. Hai bên sui gia hứa hôn từ lúc nhỏ.
Nhưng khi cưới nhau thì tánh tình không thích hợp, nên không thể sống
chung, tạo hạnh phúc được.
Phi Sơn rút chiếc ví da lấy một tấm hình trao cho Phương Thảo xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.