THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 34

nuôi con cái…
Tràng Khanh nói với giọng u buồn gần như thảm não làm cho Phương
Thảo không nỡ chối từ.
Nàng rụt rè hỏi:
- Anh có thề với em là sau khi thất thân rồi anh vẫn yêu em và cùng em tạo
lập gia đình?
Tràng Khanh đôi mắt như sáng lên, nhìn Phương Thảo đáp nhanh:
- Anh thề với em như vậy.
Phương Thảo ngồi lặng thinh, tâm tư chìm sâu trong sợ hãi.
Tràng Khanh sợ nàng đổi ý, dắt nàng đứng dậy đưa lên xe, và dặn:
- Tối nay anh sẽ đến tận nhà rước em.
Phương Thảo ngắt lời:
- Hôm nay không đi bán, mẹ em hỏi thì sao?
- Cứ nói với mẹ là nghỉ một hôm đi thăm bạn.
Tối hôm đó Phương Thảo theo Tràng Khanh lên xe, vào biệt thự Vĩnh Đạt,
và đã thất thân với người chủ ngôi biệt thự qua một đêm chứa đầy cao sang
và tủi nhục. Đây là một dấu vết hằn sâu trong trí óc mà suốt đời nàng
không sao quên được.
Lúc Tràng Khanh vâng lệnh chủ lái xe đưa Phương Thảo về đến đầu phố
thì trời đã lờ mờ sáng.Chàng đặt vào tay Phương Thảo một số tiền nhỏ và
nói:
- Đây là tiền lương tháng của anh, ông Vĩnh Đạt vừa cấp phát, anh góp lần
cho em để dành dụm làm tiệc cưới của chúng ta.
Phương Thảo chán ngán thở dài. Hình như nàng có cảm giác không lành
mạnh trong mối tình giữa nàng và Tràng Khanh. Tuy nhiên khi mơ tưởng
đến hạnh phúc gia đình, Phương Thảo gạt ra ngoài hết mọi nghi ngờ để giữ
lại trong người một niềm tin và hy vọng.
Khi quay xe trở về biệt thự, Tràng Khanh ôm Phương Thảo rất lâu trong âu
yếm, và dặn:
- Từ nay ông Vĩnh Đạt ở lại nhà, xe cộ bận rộn việc đưa đón nên tạm thời
xa cách Phương Thảo một thời gian. Lúc nào thuận tiện sẽ gặp lại. Anh mãi
mãi nhớ em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.