THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 33

trọng thì có hơn gì một mụ phù thủy ác độc ở Phi Châu.
Phương Thảo nói giọng bực mình:
- Anh đừng nói dài dòng. Có phải anh muốn đem hiến dâng em cho ông
Vĩnh Đạt?
Tràng Khanh siết chặt tay Phương Thảo:
- Nói bậy! Em là vợ của anh mà
- Thế thì anh đem việc thèm muốn của ông Vĩnh Đạt nói với em làm gì?
Tràng Khanh nói:
- Vì em là một cô gái có hiếu, luôn luôn nghĩ đến mẹ cha. Anh có thể cho
em hy sinh trinh tiết để đáp đền hiếu thảo, sau đó anh vẫn cùng em xây
dựng gia đình trong hạnh phúc yêu đương.
Phương Thảo giật mình, rút tay lại, nói trong kinh ngạc:
- Anh bằng lòng hiến trinh tiết vợ mình cho một kẻ khác?
- Phải! Để đền đáp chử hiếu của em đối với mẹ cha.
Phương Thảo thở dài:
- Không, không! Em không thể chiều anh việc này.
Tràng Khanh vỗ về:
- Khi làm vợ, em trao thân cho anh, kể cả trinh tiết. Nay anh hy sinh phần
thụ hưởng của anh cho người khác để mưu đạt một lợi ích quan trọng trong
cuộc sống tinh thần sau này cho gia đình chúng mình.
- Điều đó có gì trái với lương tâm! Chỉ khi nào em vụng trộm, mới là có lỗi
với anh.
Phương Thảo thấy lòng mình như có cái gì đau nhói lên:
- Nhưng em không muốn trao thân cho một người xa lạ…
- Hừ! Em không thương cha em sao? Nếu em không chấp thuận việc này
thì tình duyên giữa chúng ta có thể trắc trở.
Phương Thảo mở to đôi mắt đen lay láy nhìn Tràng Khanh hỏi nhanh:
- Tại sao?
Tràng Khanh giải thích:
- Cuộc sống của anh gắn liền với sự giàu sang và sai khiến của ông Vĩnh
Đạt. Nếu không được ông ta tín nhiệm, để mất việc làm thì thân anh sẽ trôi
nổi đó đây, nuôi thân còn chưa nổi huống chi cưới vợ, xây dựng gia đình,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.